ký ức ngọt ngào

Chương 6: Mưa Nhẹ Và Những Hiểu Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm đó trời u ám từ sáng sớm, gió nhè nhẹ thổi qua những tán cây ngoài cửa sổ, mang theo mùi ẩm của đất sau cơn mưa đêm trước. Hạo Minh đứng trước gương, chỉnh lại áo khoác và cố gắng nhìn thật tự tin. Hôm nay, cậu không chỉ đơn thuần đi gặp Thiên An như những ngày trước, mà còn muốn dẫn cô đi một địa điểm mà cậu mới khám phá: một quán cà phê nhỏ ẩn mình trong con hẻm yên tĩnh, nơi có tường gạch đỏ, những kệ sách cũ và ánh đèn vàng dịu.

Cậu xuất phát sớm để tránh mưa, mặc áo mưa và mang theo ô. Trên đường, cậu vẫn tự nhủ: “Hôm nay phải thật tự nhiên, đừng lúng túng như lần trước. Cô ấy đã quen với sự bình tĩnh của mình rồi.” Nhưng cậu không thể phủ nhận cảm giác bồn chồn nhẹ, khác hẳn sự háo hức bình thường.

Khi đến quán, Hạo Minh thấy Thiên An đã ngồi đó từ trước. Cô chọn một góc sát cửa sổ, nơi có thể nhìn ra con hẻm mưa nhẹ ngoài kia. Thiên An mặc áo khoác màu xanh nhạt, mái tóc hơi ướt vì mưa, nhưng vẫn giữ được vẻ tươi sáng. Khi nhìn thấy Hạo Minh bước vào, cô nở nụ cười rạng rỡ và vẫy tay chào.

“Chào cậu! May mà cậu đến đúng giờ, không thì mình phải uống trà một mình rồi,” Thiên An nói với giọng tinh nghịch.

Hạo Minh cười, trả lời: “Mình cũng sợ trễ, may là mưa không nặng lắm.”

Họ ngồi xuống, gọi đồ uống và bắt đầu trò chuyện. Lần này, Hạo Minh quyết định kể về sở thích mới: cậu thử học vẽ minh họa, những nét vẽ ngây ngô nhưng đầy sáng tạo. Thiên An nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu khen ngợi, và còn hỏi: “Cậu vẽ thử mình đi, xem mình có dễ thương không?”

Hạo Minh đỏ mặt, nhưng vẫn lấy giấy và bút ra, vẽ nhanh một bức tranh đơn giản về Thiên An ngồi cười bên cửa sổ. Khi đưa cho cô xem, cô bật cười, tay chạm nhẹ vào vai cậu: “Cậu vẽ mình thật đặc biệt, khác hẳn những bức ảnh trên mạng.”

Trong lúc họ đang cười vui, một fan trung thành xuất hiện. Cô gái này nhận ra Thiên An và nhanh chóng tiến đến: “Thiên An, mình muốn xin chữ ký ngay bây giờ!”

Thiên An hơi giật mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, mình đang trò chuyện với bạn này, để ký sau nhé.”

Fan đó nhíu mày, ánh mắt thoáng giận dỗi, rồi quay sang Hạo Minh: “Cậu là ai mà dám ngồi đây với cô ấy?”

Hạo Minh cảm thấy khó xử, nhưng giữ giọng điềm tĩnh: “Mình là bạn cũ của Thiên An. Chúng mình chỉ đang trò chuyện bình thường thôi.”

Cô fan liếc cậu, nhưng không nói thêm, bước ra ngoài. Thiên An thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thật bình tĩnh, làm mình yên tâm quá.”

Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng không khí đã có phần căng thẳng nhẹ. Hạo Minh quyết định chuyển hướng, kể một câu chuyện hài hước về lần cậu thử nấu ăn nhưng làm món mì cháy khét lẹt. Thiên An bật cười, và dần dần cả hai quên đi sự khó chịu từ sự xuất hiện của fan hâm mộ.

Sau một lúc, Thiên An đề nghị ra ngoài đi dạo quanh hẻm nhỏ gần quán. Mưa đã giảm, chỉ còn vài hạt lất phất, và gió mang theo mùi đất ẩm và hương hoa nhè nhẹ. Họ bước đi, trò chuyện về những việc nhỏ nhặt nhưng thú vị: những quán ăn mới, bộ phim muốn xem, và cả những trò đùa mà cậu từng làm hồi còn học cấp hai.

Trong lúc đi dạo, Hạo Minh bất ngờ trượt chân trên vỉa hè ướt, và Thiên An kịp lúc giữ cậu đứng vững. Họ nhìn nhau, rồi cùng bật cười, không ai nói gì thêm, nhưng sự gần gũi lan tỏa một cách tự nhiên. Họ tiếp tục đi dạo, và Thiên An bất ngờ rẽ vào một con hẻm nhỏ, nơi có một cửa hàng đồ cổ mà cô muốn tham quan.

Bên trong cửa hàng, họ lướt qua những món đồ cũ: sách, đĩa than, tượng nhỏ, và cả những chiếc máy ảnh phim xưa cũ. Thiên An chăm chú nhìn từng món, thỉnh thoảng nhặt lên và hỏi Hạo Minh: “Cậu có nghĩ món này còn dùng được không?”

Hạo Minh cười, giải thích: “Cái này hẳn đã cũ rồi, nhưng có lẽ nó còn giá trị sưu tầm. Mình cũng muốn thử chụp một tấm ảnh với máy cũ này.”

Cả hai cùng thử chụp vài bức ảnh với chiếc máy ảnh phim, cười đùa về kết quả không hoàn hảo nhưng đầy vui nhộn. Thiên An tinh nghịch trêu cậu: “Cậu chụp như vậy thì ai mà không nhận ra cậu đang cố gắng làm đẹp mình chứ!”

Hạo Minh đỏ mặt, nhưng chỉ đáp lại bằng một nụ cười bẽn lẽn. Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng bật cười, âm thanh vang lên khẽ trong không gian ấm cúng của cửa hàng.

Khi ra ngoài, họ nhận thấy mưa bắt đầu nặng hơn. Hạo Minh mở ô, che cho cả hai, và họ tiếp tục đi dưới mưa. Một chiếc xe máy lao qua vũng nước, bắn lên một tia nước khiến Thiên An hét lên và cười phá lên. Hạo Minh cũng không nhịn được, và cả hai cùng chạy né nước, vừa ướt vừa cười, tạo nên một kỷ niệm vừa lãng mạn vừa hài hước.

Sau khi mưa tạnh, họ ghé vào một quán trà nhỏ gần hồ. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi qua mái hiên và tiếng nhạc du dương. Họ gọi trà nóng và ngồi bên cửa sổ, nhìn ra hồ nước phản chiếu ánh đèn đường.

Thiên An kể về những áp lực khi là thần tượng: buổi quay, sự quan tâm từ fan, và cả những lần cảm thấy cô đơn giữa sự nổi tiếng. Hạo Minh lắng nghe, thỉnh thoảng đặt câu hỏi nhẹ nhàng, không phán xét, chỉ quan tâm và muốn hiểu cô hơn.

Cậu nhận ra rằng, mỗi câu chuyện cô kể đều khiến họ gần nhau hơn, không còn là thần tượng và fan, mà là hai người bạn đang dần tin tưởng và sẻ chia cùng nhau. Thiên An, ngồi bên cạnh, cũng cảm nhận được sự chân thành của Hạo Minh, và nở nụ cười nhẹ, vừa tinh nghịch vừa dịu dàng.

Khi ra về, trời đã tối hẳn, hồ nước phản chiếu ánh đèn vàng. Họ dừng chân bên cầu, nhìn dòng nước lặng yên. Thiên An thầm thì: “Cảm ơn cậu hôm nay. Mình chưa từng có một buổi chiều vừa thú vị vừa bình yên như vậy.”

Hạo Minh mỉm cười, không nói gì, chỉ gật nhẹ. Anh biết rằng khoảnh khắc này sẽ là một trong những ký ức đáng nhớ, khắc sâu vào tâm trí cả hai.

Trên đường về, họ cùng nhau trò chuyện về những kế hoạch cho ngày mai: những nơi muốn ghé thăm, những món ăn muốn thử, và cả những trò đùa mà họ chưa kịp thực hiện. Sự háo hức xen lẫn sự bình yên khiến Hạo Minh nhận ra rằng, mối quan hệ giữa họ đang tiến triển một cách tự nhiên, vừa lãng mạn, vừa vui nhộn, vừa chân thành.

Khi chia tay trước cổng nhà Thiên An, cô nở nụ cười tinh nghịch: “Ngày mai, cậu nhớ mang theo máy ảnh nhé, mình muốn thử chụp thêm vài bức cùng nhau.”

Hạo Minh đáp lại bằng một nụ cười chắc chắn: “Nhất định. Hẹn gặp lại ngày mai.”

Cậu bước đi về nhà, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp và háo hức. Cậu biết rằng hành trình này sẽ còn nhiều thử thách, nhiều niềm vui và cả những tình huống hài hước bất ngờ, nhưng quan trọng là cậu đã tìm thấy một người đặc biệt mà mình muốn gần gũi và chăm sóc. Mưa hôm nay, những câu chuyện và nụ cười cùng Thiên An, tất cả đều tạo nên một chương mới trong hành trình của họ, đánh dấu bước tiến quan trọng trong mối quan hệ từ bạn cũ đến người thân thiết.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×