ký ức ngọt ngào

Chương 7: Bóng Tối Và Ánh Sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, Hạo Minh thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cậu mở điện thoại, nhìn tin nhắn của Thiên An từ tối hôm trước:

"Hôm nay mình muốn dẫn cậu đi một nơi đặc biệt. Chuẩn bị tinh thần nhé!"

Câu chữ ngắn gọn nhưng đủ làm Hạo Minh cảm thấy tim mình rộn ràng. Cậu lập tức chuẩn bị áo quần, mang theo ba lô nhỏ, trong đó có máy ảnh phim và một số dụng cụ nhỏ mà cậu dự định dùng để chụp ảnh cùng Thiên An.

Trên đường đến địa điểm hẹn, Hạo Minh không ngừng tưởng tượng: nơi cô ấy muốn dẫn cậu đi là đâu? Một quán cà phê mới mở? Một công viên bí mật? Hay một địa điểm mà Thiên An từng yêu thích thời thơ ấu? Cậu cảm giác mình vừa hồi hộp vừa tò mò, nhưng cũng tự nhủ: “Dù là gì, mình sẽ làm buổi chiều này thật đáng nhớ.”

Khi đến nơi, Hạo Minh nhận ra đó là một công viên khá rộng, với những con đường nhỏ uốn lượn quanh hồ nước, xen lẫn cây cối và hoa dại. Thiên An đã đứng đó, mặc áo khoác màu vàng nhạt, mái tóc bay theo gió, ánh mắt rạng rỡ khi nhìn thấy cậu.

“Chào cậu! Hôm nay trời đẹp, phải không?” Thiên An nói, giọng tinh nghịch nhưng ấm áp.

“Đúng vậy. Mình đoán cậu sẽ chọn nơi này,” Hạo Minh đáp, vừa mỉm cười vừa cầm máy ảnh lên, sẵn sàng ghi lại khoảnh khắc.

Họ bắt đầu đi dạo, trò chuyện về những sở thích gần đây. Hạo Minh kể về những bức ảnh cậu vừa chụp sáng nay, và Thiên An cũng chia sẻ về một bài hát mới mà cô yêu thích, khiến cả hai cười đùa, tranh luận nhẹ nhàng về giai điệu và lời bài hát.

Khi họ đến gần hồ, bất ngờ một nhóm fan khác xuất hiện. Lần này không chỉ một, mà đến ba người, tất cả đều nhận ra Thiên An và tiến tới với thái độ hăm dọa. Một cô gái tiến thẳng đến, ánh mắt không giấu được sự ghen tị:

“Thiên An, hôm nay lại gặp cậu với một cậu bạn nữa sao? Sao cậu không rủ chúng tôi đi cùng?”

Thiên An hơi giật mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Xin lỗi, hôm nay mình muốn có một buổi chiều yên tĩnh. Mình sẽ gặp các bạn vào dịp khác nhé.”

Cô fan ghen tị nhíu mày, liếc Hạo Minh: “Cậu là ai? Dám ngồi đây với cô ấy mà không mời chúng tôi?”

Hạo Minh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Mình là bạn cũ của Thiên An. Chúng mình chỉ muốn đi dạo và chụp vài bức ảnh. Không có ý gì khác đâu.”

Cô fan nhíu mày, ánh mắt nghi ngờ, nhưng không nói thêm, quay đi với hai người bạn còn lại. Thiên An thở phào nhẹ nhõm: “Cậu thật bình tĩnh… cảm ơn cậu.”

Họ tiếp tục đi dạo quanh hồ, nhưng không khí đã trở nên hơi căng thẳng. Hạo Minh quyết định phá vỡ bầu không khí bằng cách kể một câu chuyện hài hước về lần cậu thử làm bánh nhưng quên đường nướng, khiến bánh cháy khét lẹt. Thiên An bật cười, và không khí trở lại vui vẻ, những lo lắng trước đó dường như tan biến.

Đi đến một chiếc cầu gỗ nhỏ, Thiên An nảy ra ý định: “Mình muốn thử chụp vài bức ảnh dưới mưa, vừa lãng mạn vừa vui nhộn. Cậu có đồng ý không?”

Hạo Minh nhìn lên bầu trời, thấy vài giọt mưa nhẹ rơi, và gật đầu: “Đồng ý. Chúng ta sẽ thử vài kiểu khác nhau.”

Họ cùng nhau chụp ảnh, Thiên An ném tóc về phía sau, chạy nhảy nhẹ nhàng, còn Hạo Minh chụp liên tục, vừa quan sát, vừa trêu cô: “Cậu chạy như vậy, mình sợ lỡ tay làm ướt máy ảnh!”

Thiên An cười phá lên: “Không sao, hôm nay là thử thách, cậu phải quen với mưa và lãng mạn một chút!”

Cả hai cùng cười, những giọt mưa nhỏ rơi trên tóc và áo, nhưng chẳng ai để ý. Họ cảm nhận sự tự do, thoải mái, và khoảnh khắc đó khiến Hạo Minh nhận ra rằng, mối quan hệ của họ đang tiến triển tự nhiên, không cần gò ép hay lo lắng về ánh mắt người khác.

Khi mưa tạnh, Thiên An dẫn Hạo Minh đến một quán trà nhỏ bên hồ. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió và tiếng nước vỗ vào bờ, tạo cảm giác thư giãn. Họ gọi trà nóng và ngồi gần cửa sổ, nhìn ra hồ nước lấp lánh.

Thiên An chia sẻ về những dự án cô đang tham gia, những thử thách và áp lực công việc. Hạo Minh lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng đặt câu hỏi nhẹ nhàng, không phán xét, chỉ quan tâm. Cậu nhận ra rằng sự tin tưởng đang lớn dần giữa họ, không còn là thần tượng và fan, mà là hai người bạn đang sẻ chia và hỗ trợ lẫn nhau.

Sau khi ra khỏi quán, Thiên An bất ngờ kéo Hạo Minh vào một con đường nhỏ, nơi có một bức tường được trang trí bằng tranh tường sặc sỡ. Cô nói: “Mình muốn chụp một tấm ảnh ở đây. Cậu thử làm photographer chuyên nghiệp xem nào.”

Hạo Minh lấy máy ảnh, hướng dẫn Thiên An tạo dáng, và cả hai cùng tạo ra những bức ảnh ngẫu hứng, pha trộn giữa tinh nghịch và nghệ thuật. Thiên An nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh: “Cậu thật giỏi, nhưng không được phép làm mình cười quá nhiều trong lúc chụp!”

Cả hai cùng bật cười, tiếng cười vang khẽ trong con hẻm vắng, tạo ra một cảm giác vừa gần gũi vừa vui nhộn.

Khi mặt trời lặn, họ ngồi trên bậc đá gần hồ, nhìn ánh hoàng hôn phản chiếu trên mặt nước. Thiên An đặt tay lên tay Hạo Minh, nói nhỏ: “Cậu biết không, hôm nay mình cảm thấy rất thoải mái. Không ai xen vào, chỉ có chúng ta.”

Hạo Minh mỉm cười, siết nhẹ tay cô, và nghĩ rằng đây chính là khoảnh khắc đáng nhớ nhất từ trước đến nay. Anh nhận ra rằng, mối quan hệ này không chỉ là trò chuyện hay kỷ niệm cũ, mà còn là sự đồng hành, tin tưởng và cả những rung động tinh tế mà cả hai đều cảm nhận được.

Trên đường về, Thiên An bất ngờ hỏi: “Ngày mai cậu có rảnh không? Mình muốn dẫn cậu đi một nơi khác, có lẽ sẽ còn thú vị hơn hôm nay.”

Hạo Minh nhìn cô, lòng tràn đầy háo hức: “Mình luôn sẵn sàng. Chỉ cần cậu muốn, mình sẽ đi cùng.”

Họ tạm biệt nhau trước cổng nhà Thiên An, mỗi người bước đi với cảm giác ấm áp và đầy hứng khởi. Hạo Minh biết rằng, dù còn nhiều thử thách phía trước – fan ghen tị, những tình huống bất ngờ – nhưng hôm nay, họ đã tạo ra một chương mới trong mối quan hệ, vừa lãng mạn, vừa hài hước, và hoàn toàn chân thành.

Khi trở về nhà, Hạo Minh đặt máy ảnh xuống bàn, nhìn lại những bức ảnh vừa chụp. Mỗi bức đều ghi lại nụ cười, ánh mắt, và sự tinh nghịch của Thiên An, nhưng đồng thời cũng lưu giữ sự gần gũi và chân thành giữa họ. Cậu biết rằng hành trình này sẽ còn dài, nhưng hôm nay, cậu và Thiên An đã tiến một bước quan trọng, và cậu sẵn sàng đón nhận tất cả những thử thách và niềm vui phía trước.

Hết chương 7.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×