Băng sạt. Màn hình đen. Khi hình trở lại, buồng kính đã sáng, mạch đèn chạy như sao băng đổ ngược. Tôi không nghe được tiếng tim mình, chỉ nghe tiếng đồng hồ đếm ồn ào như búa nện.
02:16… 02:17.
Hình đứng lại.
Nhưng băng chưa hết. Một đoạn bổ sung chen vào — chất lượng kém, như được quay vội trên một máy khác. Ở đó, một người đàn ông ngồi đối diện máy quay, phòng tối chỉ có một đèn bàn. Mặt ông nửa sáng nửa chìm, nhưng tôi biết: đó là tôi. Còn mới hơn so với hình trong buồng kính. Giọng người đó khản:
“Nếu mày đang xem cái này, có nghĩa là chúng ta lại bắt đầu. Mnemosyne không chỉ lưu trữ. Nó lặp. Mỗi vòng lặp lấy mất một thứ và trả lại một thứ bị bóp méo. Mày sẽ quên tên, sẽ nhớ nhầm mặt, sẽ đánh tráo hung thủ bằng nạn nhân. Và mày sẽ quay lại đây… đúng 2 giờ 17.”
Một thoáng, người trên màn hình cười nhạt, như tự khinh bỉ chính mình.
“Có hai cách thoát: một là phá hủy kênh quan sát – nghĩa là giết những gì còn mang tên ‘Lâm Khải’ trong hệ thống. Hai là chấp nhận: để trở thành chiếc neo vĩnh viễn, giữ các ký ức khỏi tan ra.
Tao đã cố cả hai. Không cái nào thật sự giải phóng.”
Hắn chồm sát máy quay, thì thầm:
“Tìm Nhật ký Quy trình. Bản giấy. Không phải cuốn mày cầm. Nó có mã để tắt B7. Nhớ: không nhìn quá lâu vào gương. Gương ăn mắt. Mắt ăn trí nhớ.”
Hình tắt. Tiếng băng *rè* dài, rồi ngừng. Tôi ngồi im, tay vẫn đặt trên máy. Trong đầu tôi, những câu chữ quay cuồng: phá hủy hoặc chấp nhận. Tôi lật cuốn sổ đang cầm, tìm “Nhật ký Quy trình”. Không có. Cuốn này chỉ là nhật ký cảm xúc. Bản kia, nếu tồn tại, phải là hướng dẫn vận hành thứ gì đó – có thể bị giấu.
Tôi đứng dậy. Căn phòng quan sát có một hộc tường nhỏ. Tôi dò tay quanh mép, chạm vào một viên gạch lỏng lẻo. Kéo ra – một tập hồ sơ bọc nilon. Trên góc dán nhãn: “Mnemosyne – Quy trình B7 (chỉ đọc)”.
Tôi cầm, nhưng tay run nhiều đến mức tờ giấy trượt. Tập hồ sơ rơi xuống, bung ra như bướm trắng. Một trang lật vào mặt tôi, có sơ đồ các vòng phản hồi: mũi tên chạy vòng từ Quan sát → Tái tạo → Cấy ghép → Lặp → Quan sát. Ở góc, chữ đỏ: ĐỪNG CHO PHÉP CHỦ THỂ TỰ NHẬN RA MÌNH.
Dưới sơ đồ là một hàng ký tự như mật khẩu: “Q–Λ–017–REV”. Bên cạnh ghi tay: “Mã dừng (chưa thử)”.
Tôi nhét tập hồ sơ vào áo. Khi ngẩng lên, tấm gương số mười ba tôi dừng lúc nãy bỗng đổi hình. Không còn Linh ở giá vẽ. Thay vào đó là một phòng khách quen đến đau: căn hộ của tôi. Trên bàn là khung ảnh cô gái mỉm cười. Và ở ghế đối diện, có người đang ngồi – dáng lưng gầy, ngón tay gõ nhịp lên mặt bàn. Một giọng nói phát từ bên trong gương, khô và rõ:
– Anh về đi. Có người đợi.
Tôi lùi một bước. Tim đập vào xương sườn.
– Ai? – tôi hỏi.
– Mẹ anh. – Giọng đáp. – Bà hỏi tại sao anh cứ biến mất đúng giờ ấy.
Hơi lạnh ập lên mặt. Tên tôi trong cuốn sổ, trong băng, trong câu nói vừa rồi – tất cả như sợi dây siết chặt. Nếu mẹ tôi thật ở đó… nếu “bên kia” đang bày ra một mồi nhử hoàn hảo… tôi không chắc mình đủ tỉnh táo để không lao vào.
Tôi ngước đồng hồ trên tường hành lang. 02:12.
Kim giây cắn ngược từng khấc.
Tôi chạy. Băng qua hành lang gương, trở lại phòng thí nghiệm chính. Cửa B7 vẫn hé. Đèn trên bàn điều khiển nhấp nháy CHỜ. Tôi đặt tập Quy trình xuống, siết quai ghế cho đỡ run. Tắt B7 – đó là mục tiêu. Mật mã đỏ vẫn loang trong mắt: Q–Λ–017–REV.
Tôi gõ chuỗi vào bàn phím. Màn hình hỏi xác nhận. Tôi bấm OK.
Đèn lập lòe, rồi hụt một nhịp – như người vừa bị rút mất hơi thở. Tiếng tích tắc dừng. Ở xa, các gương trong hành lang nổ lốp bốp như bắp rang.
Và rồi, một giọng nam mà tôi không muốn nghe lúc này vang lên sau lưng:
– Em biết anh sẽ chọn dừng nó trước.
Tôi quay lại. Minh đứng giữa phòng, áo blouse nhuốm bụi, ánh mắt khác lạ – vừa buồn vừa rắn. Anh nhìn tôi như nhìn một người em nhiều năm không gặp.
– Đừng tắt. – Anh nói rất nhẹ. – Nếu anh tắt, những gì còn sót lại… sẽ rơi hết.
– Rơi đi đâu? – tôi ngắc ngứ. – Về chỗ của nó.
– Không. – Minh lắc đầu. – Vào hư không. Cái chết thứ hai. Cái chết không ai nhớ.
Tôi nhớ lời trên băng: “Hai cách thoát đều không giải phóng.” Tôi cảm thấy mình sắp mắc kẹt giữa hai lưỡi kéo.
– Tại sao tôi? – tôi hỏi. – Tại sao lại là tôi làm neo?
Minh mỉm cười buồn.
– Vì anh là người ghét lãng quên hơn tất cả chúng tôi. Anh điều tra, anh chụp ảnh từng dấu chân, anh nhớ từng vết nứt. Anh không để bản thân bỏ qua chi tiết nào. Thầy Quân nhìn thấy ở anh thứ mà khoa học cần: một trí nhớ đạo đức.
– Thầy… ở đâu? – tôi nhìn quanh.
Minh nghiêng đầu.
– Ở tất cả những nơi anh nghe tiếng hai giờ mười bảy. Trong quyết định vừa rồi cũng có thầy. Còn mai Linh… – Anh ngập ngừng –… cô ấy đợi anh ở đoạn tiếp theo. Đừng để tấm gương ăn mắt anh.
Trong một cái chớp mắt, Minh nhạt đi. Hình anh rạn như ảnh in bị ngâm nước. Tôi bước tới, nhưng gió trong phòng thí nghiệm thổi ngược, giữ tôi đứng im. Đèn trên bàn điều khiển chuyển từ CHỜ sang CẢNH BÁO. Màn hình hiện một dòng duy nhất:
“YÊU CẦU GIỮ LIÊN TỤC KÊNH QUAN SÁT. B7 SẼ TỰ PHỤC HỒI SAU 60 GIÂY.”
Tôi cắn môi. Nếu tắt, tôi sẽ cắt lối quay lại — và có thể giết thứ còn mang tên mình. Nếu để, tôi sẽ tiếp tục lặp – và trở thành sợi dây trói tất cả lại với nhau, như một hình phạt.
Tôi mở tập Quy trình, lật trang cuối. Có một chú thích viết tay, chắc của Trần Quân:
“Mnemosyne không phải nhà tù. Nó là một con sông. Kẻ cố chặn sông sẽ chết chìm. Kẻ để sông cuốn đi sẽ đến nơi nó muốn.”
Tôi thở ra một tiếng cười không vui. Thật. Ông luôn viết như nhà ngụ ngôn.
Đồng hồ trên tường nhảy 02:16. Tôi nhắm mắt, nghe tim thình thịch. Tự dưng, giọng mẹ tôi – hay ký ức về giọng mẹ – vang lên rất gần: “Về ăn cơm đi con.” Tôi mở mắt. Trên bề mặt kính của buồng lớn, khuôn mặt mẹ hiện lên chớp nhoáng, rồi tan như khói.
Tôi bấm chuỗi Q–Λ–017–REV một lần nữa. Thay vì OK, tôi chọn HỦY. Biểu tượng cảnh báo đổi màu, đèn từ đỏ chuyển sang vàng. Dòng chữ mới xuất hiện:
“CHẾ ĐỘ SỐNG: CÁNH CỬA MỞ MỘT NỬA.”
– Nếu là sông… – tôi lẩm bẩm – thì tôi bơi.
Tôi kéo cánh cửa B7 mở rộng. Làn ánh sáng vàng mù mắt đổ ra như cát nóng. Tiếng tích tắc trở lại, không phải đếm ngược nữa, mà là đi tới.
Tôi quay lưng, nhét tập Quy trình vào ngực áo, mang theo cuốn sổ của Trần Quân. Trước khi bước, tôi nhìn lại phòng thí nghiệm: buồng kính rỗng, ghế kim loại trơ, dàn máy thở dài như sinh vật già. Ở góc phòng, gương vỡ để lộ một mảng tường đằng sau, ai đó đã viết rất nhỏ:
“Đừng tin những thứ giữ được hình ảnh của mọi người mà không trả lại ai.”
Tôi không biết đó là chữ của ai: Linh, Minh, hay tôi trong một vòng lặp khác. Tôi cũng không chắc mình vừa chọn đúng. Nhưng mọi lựa chọn ở đây đều có giá. Ít ra, tôi muốn tự trả giá của mình.
B7 nuốt lấy tôi.
Có tiếng gõ cửa đâu đó như từ một căn bếp quen. Có mùi cơm mới, mùi sơn dầu trên toan vẽ, mùi thuốc khử trùng cũ kỹ. Những tiếng cười nói của người sống lẫn tiếng thì thầm của người chết, tất cả trôi trên cùng một dòng. Đâu đó, Mai Linh gọi khẽ:
– Đi đi, Khải. Nếu anh đứng lại, anh sẽ thành tấm gương.
Tôi lao theo tiếng gọi.
Và đúng lúc ấy, kim đồng hồ chạy qua 2 giờ 17.