ký ức tầng hầm

Chương 5: Căn hộ có người đợi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi bước ra khỏi B7 như người vừa rơi khỏi một giấc mơ quá sâu. Ánh sáng phía bên kia không chói lòa như tôi nghĩ, mà ấm dịu, lan khắp mặt da. Cảm giác đầu tiên là… mùi cơm chín. Một mùi quá đỗi bình thường, quá thật để thuộc về nơi tôi vừa đi qua.

Khi mở mắt, tôi đang đứng giữa phòng khách căn hộ của chính mình. Mọi thứ vẫn ở nguyên chỗ cũ: bàn làm việc chất đầy hồ sơ, khung ảnh Mai Linh, ly cà phê cạn trên bàn.

Chỉ có một điều khác — đèn đang bật, và ai đó đang nấu ăn trong bếp.

Tôi nín thở bước lại gần.

Một người phụ nữ mặc áo hoa, tóc búi gọn, dáng lưng hơi gầy, đang xoay người múc canh. Bà quay ra — mẹ tôi.

Bà cười, ánh mắt hiền như mọi khi:

– Con lại quên ăn tối nữa rồi.

Tôi chết lặng. Mẹ tôi đã mất ba năm trước. Tôi tận tay đưa bà vào lò thiêu, vẫn nhớ rõ ánh lửa đó phản chiếu lên khung ảnh.

Vậy mà bây giờ, bà đứng đây, thịt da, giọng nói, hơi thở — tất cả thật đến đau đớn.

– Mẹ… – Tôi khẽ nói.

– Sao lại nhìn mẹ như người lạ vậy, Khải?

Bà đặt bát canh lên bàn, ghé lại chỉnh cổ áo tôi như thói quen cũ. Bàn tay bà ấm. Quá ấm để là ảo giác.

Tôi cố giữ bình tĩnh:

– Mẹ… có nhớ mình mất rồi không?

Bà ngẩng lên, mỉm cười nhẹ:

– Ở đây, chẳng ai mất cả. Chỉ là chưa ai ra khỏi ký ức thôi.

Câu nói khiến tôi rợn tóc gáy. Tôi lùi lại. Mẹ nhìn tôi, ánh mắt thoáng buồn, rồi bà thì thầm:

– Con đã đến được phía bên kia rồi à?

Tôi nghẹn lời.

– Mẹ… biết về B7?

– Mẹ không gọi nó như thế. Với mẹ, nó chỉ là ngôi nhà nhớ quá nhiều.

Tôi ngồi xuống ghế, cố tìm chút logic giữa cơn mông lung.

– Nếu đây là ký ức… thì mẹ là gì?

Bà múc thêm cơm, giọng đều như gió:

– Là phần con không thể bỏ lại.

Tôi nắm chặt tay.

– Vậy còn Linh? Cô ấy cũng ở đây?

– Cô gái con tìm ấy à? – Bà nhìn về phía khung ảnh trên bàn – Cô ấy đi rồi. Nhưng con vẫn giữ cô ấy lại trong đầu, đúng không?

Tôi cúi xuống, im lặng. Mẹ lại nói, giọng trầm xuống, như không còn của con người:

– Mỗi lần con mở cửa, thời gian lại gãy một khúc. Mỗi lần con nhớ, ký ức lại sống thêm một đời. Cứ như thế, con ở mãi đây, cùng những người mà thế giới đã quên.

Bà quay lưng đi, tay run nhẹ.

– Con không nên dừng ở 2 giờ 17 nữa. Lần sau, nếu nghe tiếng đồng hồ, đừng quay lại.

Tiếng kim loại khua lên ngoài cửa. Tôi bật dậy. Một bóng người đang cố mở khóa — từng nhịp lách cách chậm rãi, cố tình. Tôi nhìn mẹ:

– Ai đó đang vào.

Bà lắc đầu:

– Không phải “ai đó”. Là ai đó trong ký ức của con.

Tôi rút con dao gọt hoa quả trên bàn, bước ra cửa. Khi nắm tay nắm cửa, tôi nghe thấy giọng một người đàn ông bên ngoài:

– Mở đi, Khải. Tôi về rồi.

Tôi nhận ra giọng ấy ngay.

Giọng của tôi.

Cửa bật mở. Người đứng trước mặt tôi… là một Lâm Khải khác, giống tôi đến từng sợi tóc, chỉ khác ánh mắt sâu hơn, mệt mỏi hơn.

Hắn mỉm cười:

– Cuối cùng mày cũng qua được.

Tôi lùi lại, dao run trong tay:

– Mày là cái gì?

– Tao là vòng lặp trước. Phiên bản thứ tám, nếu tính cả mấy lần mày chết trong tầng hầm.

Tôi không tin nổi.

Hắn bước vào, khẽ liếc nhìn mẹ.

– Bà ấy là “neo” của mày. Đẹp nhỉ? Hồi tao còn nhớ, tao cũng tạo ra bà như thế.

Tôi nghiến răng:

– Mày im đi.

– Ừ, im thì dễ thôi. Nhưng mày cần biết — cái mà mày đang sống không phải ký ức của Trần Quân nữa. Là ký ức của chính mày. Mày đã đồng bộ hoàn toàn rồi, Khải ạ.

Tôi siết cán dao.

– Nói đi. Mày muốn gì?

– Muốn kết thúc. Chỉ một người được ở lại. Nếu tao chết, mày tồn tại. Còn nếu mày chết… tao được tự do.

Hắn cười, rồi xông tới. Dao trên tay tôi va vào vật cứng, tóe lửa. Mẹ hét lên. Cả căn phòng xoay vòng như phim quay chậm. Tôi đâm trượt, rồi cảm thấy mũi dao xuyên vào… không khí.

Hắn biến mất.

Chỉ còn lại tôi, và mẹ đứng lặng. Máu chảy từ lòng bàn tay tôi vì nắm cán quá chặt.

– Mẹ… con… – Tôi lắp bắp.

Bà khẽ lắc đầu:

– Con không thể giết chính mình. Nhưng con có thể chọn phiên bản muốn ở lại.

– Nghĩa là sao?

– Trong vòng này, chỉ một ý thức được giữ. Còn lại sẽ hòa tan. Con hoặc hắn.

Tôi sụp xuống ghế. Tường nhà bắt đầu rạn, từng mảnh rơi xuống, lộ ra ánh sáng trắng mờ. Bàn ăn, khung ảnh, mọi thứ đang tan như tro.

Mẹ tiến lại, nắm tay tôi, ấm áp, run rẩy:

– Con trai… dù chọn cách nào, hãy nhớ đi về phía ánh sáng, đừng nhìn gương nữa.

Một âm thanh vang vọng khắp căn hộ: tích... tắc...

Kim đồng hồ chạy về 2 giờ 16.

Tôi bật dậy, tìm gương. Nó vẫn đó, treo trên tường, phản chiếu căn phòng đang sụp. Trong gương, phiên bản kia của tôi đang đứng.

Hắn cười:

– Chào mừng trở lại, lần thứ chín.

Tôi hét:

– Tao sẽ phá nó!

– Phá đi. Nhưng mày quên rồi à, Mnemosyne là ký ức. Ký ức không chết, chỉ chuyển chủ thể.

Tôi lao tới, đấm thẳng vào gương. Mặt kính nứt toác, ánh sáng trào ra. Tôi cảm thấy cơ thể bị hút mạnh. Những hình ảnh tuôn ra quanh tôi:

Mai Linh cười dưới nắng; mẹ gọi tôi về ăn cơm; Minh cầm tập hồ sơ; bác sĩ Quân bật công tắc. Tất cả chập lại, thành một xoáy sáng rực.

Giọng nói vang lên trong đầu — không biết của ai:

“Để nhớ được một người, phải quên chính mình trước.”

Tôi buông tay. Mọi thứ tan.

Tôi mở mắt trong một căn phòng trắng toát. Tiếng máy đo nhịp tim kêu đều. Mùi thuốc sát trùng. Một bóng người mặc blouse đang kiểm tra màn hình. Ông quay lại — Tiến sĩ Trần Quân.

– Chào mừng trở lại, Khải. – Ông mỉm cười hiền.

Tôi choáng váng:

– Tôi… vẫn sống?

– Theo cách nào đó, có. Thí nghiệm thành công. Anh đã giữ được chuỗi ký ức liên tục đầu tiên trong 27 năm.

– Còn Linh?

– Cô ấy… ở trong anh. Ký ức cuối cùng trước khi hệ thống đóng.

Tôi nắm chặt ga giường.

– Mẹ tôi thì sao?

– Một phần phản chiếu cảm xúc. Không thật, nhưng có ý nghĩa. Mnemosyne không tạo người — nó tái dựng tình yêu.

Tôi nhìn ông, giọng khàn đặc:

– Ông… làm tất cả chỉ để chứng minh rằng ký ức có thể sống mãi?

– Không. – Ông đáp khẽ. – Để chứng minh rằng người sống chỉ là ký ức chưa bị quên.

Ông đặt tay lên vai tôi.

– Nghỉ đi. Chuẩn bị cho vòng tiếp theo.

Tôi hoảng hốt.

– Vòng tiếp theo?

– Vâng. Lần này, anh sẽ không còn nhớ mình là ai. Như vậy… mọi thứ sẽ thật hơn.

Ông mỉm cười hiền hậu, như người cha nhìn đứa con say ngủ. Ông nhấn nút trên bảng điều khiển. Mọi âm thanh lùi dần, ánh sáng mờ.

Trong giây cuối, tôi nghe tiếng một người phụ nữ vang lên đâu đó, rất khẽ, rất thật:

“Đừng ngủ nữa, Khải. Tỉnh dậy đi. Mọi thứ chưa kết thúc đâu…”

Tim tôi nhói. Tôi cố mở mắt, nhưng mí nặng trĩu. Ánh sáng trắng nhạt dần.

Trước khi mọi thứ tắt hẳn, tôi thấy trên tường trước mặt, có dòng chữ khắc bằng dao mảnh:

“Nếu anh đọc được dòng này, có nghĩa anh chưa quên.

Hãy tìm ‘Tầng Hầm Thứ Hai’.

– Mai Linh.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×