Tôi không nhớ mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào. Chỉ biết khi mở mắt, ánh sáng lọt qua rèm cửa đã chuyển màu xám bạc. Không có tiếng còi xe, không tiếng người, chỉ có nhịp tim của chính tôi — lạc lõng, đều đặn, và xa lạ.
Tôi ngồi dậy. Mọi thứ quanh tôi vẫn y nguyên như buổi chiều hôm qua: ly cà phê nguội, khung ảnh Mai Linh, đồng hồ treo tường dừng ở 2 giờ 17 phút. Nhưng lần này, có thêm một thứ: một phong bì màu nâu, nằm ngay ngắn trên bàn làm việc.
Dòng chữ ngoài bì được viết bằng tay tôi, nhưng nét bút lại run rẩy, như của một người sắp chết:
“Cho người sẽ tỉnh.”
Tôi xé phong bì. Bên trong là một xấp giấy — nhật ký cá nhân của chính tôi, nhưng ở trang đầu có ghi ngày: 06/07/2052. Tôi chết lặng.
Bây giờ là năm 2025.
Trang thứ hai chỉ có một dòng duy nhất:
“Khi đọc được những dòng này, anh đã ở trong giấc mơ lưu trữ. Đừng tin bất cứ điều gì, kể cả ký ức.”
Tôi ngẩng lên. Căn phòng bỗng trở nên tĩnh đến đáng sợ. Bóng nắng ngoài cửa sổ dừng lại giữa không trung, bụi bay lơ lửng như bị treo. Mọi thứ đứng yên.
Chỉ có một tiếng động vang lên — tiếng máy chiếu phim.
Tôi quay đầu. Trên tường, ánh sáng mờ hiện ra. Một thước phim cũ đang chiếu, không ai điều khiển. Trong đó là tôi và Linh đang ngồi ở quán cà phê ven đường. Cô cười, ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt như chứa cả thế giới.
Tôi nhớ rõ khoảnh khắc ấy — nhưng làm sao có thể, khi tôi chưa bao giờ đi cà phê với cô ngoài đời?
Tôi bước đến gần. Âm thanh vang lên, giọng Linh như vọng ra từ quá khứ:
– Anh tin ký ức là thật chứ?
– Tin chứ, – tôi đáp trong phim – nếu không thật, sao mình lại đau?
Hình ảnh nhòe dần, tiếng rè rè lấn át. Dòng chữ hiện lên cuối khung hình:
“Mnemosyne – chu kỳ thứ 10. Giấc mơ lưu trữ bắt đầu.”
Mọi thứ vụt tắt.
Tôi cảm giác chân mình rơi vào khoảng không. Căn phòng tan biến, ánh sáng đổi liên tục — trắng, đỏ, rồi xanh. Tôi rơi qua hàng nghìn mảnh ký ức, mỗi mảnh là một cảnh đời: tôi đứng trước gương, tôi điều tra vụ mất tích, tôi ôm mẹ, tôi đâm vào chính mình.
Tất cả chồng chéo, đan xen, không còn đường biên nào giữa thật và ảo.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ngồi trong phòng thẩm vấn của sở cảnh sát.
Trước mặt là hồ sơ dày cộp. Một người đàn ông mặc vest đen ngồi đối diện, tay gõ nhịp lên mặt bàn kim loại.
– Anh là Lâm Khải, đúng chứ? – ông ta hỏi.
– Vâng… tôi nghĩ vậy.
– Anh bị nghi ngờ liên quan đến vụ mất tích của Mai Linh, sinh viên trường Mỹ thuật. Cô ấy biến mất trong buổi hẹn với anh tại quán cà phê Lệ Sơn ngày 12 tháng 6 năm 2025.
Tôi chết lặng. Cảnh trong thước phim vừa rồi — là thật?
– Không, tôi chưa từng hẹn cô ấy, – tôi nói. – Tôi chỉ đang điều tra vụ cô ấy mất tích…
Người đàn ông bật cười.
– Anh nói như vậy trong tất cả các vòng.
– Các vòng?
– Đúng. Đây là lần thứ mười anh nói y hệt câu đó. Lần nào anh cũng quên, và lần nào chúng tôi cũng phải nhắc lại.
Tôi run lên.
– Vậy… đây là đâu?
– Phòng thẩm vấn trung tâm Mnemosyne. Giấc mơ lưu trữ. Anh vẫn đang nằm trong buồng kính ở tầng hầm thứ hai.
Tôi thở gấp.
– Tôi muốn ra ngoài.
– Ra ngoài? – Ông ta nghiêng đầu. – Tốt thôi. Nhưng để ra ngoài, anh phải nhớ được tội lỗi của mình.
Câu nói ấy như một nhát dao chém xuống. Tôi hét lên:
– Tôi không giết ai hết!
– Anh luôn nói vậy. Nhưng camera an ninh năm đó cho thấy rõ: anh đã đến biệt thự Lệ Sơn cùng Mai Linh, và cô ấy không bao giờ bước ra.
Tôi đập bàn:
– Đó không phải tôi! Đó là bản khác! Là hắn, kẻ trong gương!
– Cũng là anh thôi, Khải. – Giọng người kia dịu lại. – Anh và hắn là một. Mnemosyne chỉ giữ lại phần anh không dám thừa nhận.
Ông ta đứng dậy, đi quanh tôi.
– Vụ án kết thúc 27 năm trước. Nhưng người ta vẫn giữ anh lại vì chưa có lời thú tội. Họ gọi anh là “ký ức sống”.
– Tôi không…
– Anh giết cô ấy, Khải. Anh yêu cô ấy, nhưng cô muốn dừng thí nghiệm. Anh không cho phép. Anh đâm cô trong tầng hầm và nói: “Em sẽ sống mãi trong ký ức của anh.”
– Không! – Tôi gào. – Không, tôi không nhớ!
– Chính vì vậy, họ để anh lặp lại mãi. Để đến khi anh chịu thừa nhận.
Ông ta nghiêng người sát tai tôi, thì thầm:
– Muốn thoát, chỉ cần nói ba chữ: “Tôi đã giết.”
Tôi cắn môi, mùi máu lan trong miệng.
Không thể. Tôi không tin điều đó.
Nhưng giọng nói khác vang lên trong đầu — của Linh, mềm như sương:
“Đôi khi, tha thứ không phải để được cứu… mà để được kết thúc.”
Nước mắt trào ra. Tôi gục đầu.
– Tôi… đã giết cô ấy.
Ngay lập tức, căn phòng rung lên. Bóng đèn chớp sáng, rồi tất cả rơi vào im lặng. Người đàn ông biến mất. Trên tường xuất hiện dòng chữ:
“Xác nhận ký ức gốc. Giấc mơ lưu trữ kết thúc.”
Tôi lại rơi.
Lần này, tôi không sợ. Tôi để cơ thể trôi trong ánh sáng. Trong mông lung, tôi thấy Linh đang đứng bên sông, tay cầm cọ, nụ cười nhẹ như gió.
– Cuối cùng anh cũng nhớ.
– Anh… thực sự giết em sao?
Cô gật, không giận, chỉ buồn.
– Nhưng anh không cố ý. Anh chỉ muốn giữ em lại. Mnemosyne chỉ làm điều đó thay anh.
Cô tiến lại gần, đặt bàn tay lên ngực tôi.
– Giờ thì em phải đi. Thế giới thật đã lâu không có em.
– Còn anh?
– Anh sẽ sống. Không như bản sao, mà thật sự. Nhưng đừng quay lại tìm em, được không?
Tôi nắm tay cô, nhưng bàn tay dần tan ra.
– Linh… nếu anh quên em thì sao?
– Thì hãy nhớ cảm giác này. – Cô mỉm cười – Cảm giác đau khi mất ai đó. Nó là bằng chứng rằng anh từng yêu.
Ánh sáng quanh cô loang dần. Gió thổi. Tiếng nước rì rào.
Tôi mở mắt.
Bầu trời xanh thật sự. Tôi nằm trên bãi cỏ, xa xa là dãy nhà thấp tầng, chim bay trên đầu. Không dây, không ống, không máy móc.
Tôi hít một hơi sâu. Mùi cỏ, mùi gió, mùi người sống.
Một cậu bé chạy ngang qua, trên tay cầm quả cầu thủy tinh trong suốt. Cậu quay lại cười với tôi:
– Chú ơi, quả cầu này lạ lắm, bên trong có ánh sáng giống người!
Tôi nhìn kỹ. Trong đó, thấp thoáng hình bóng của Mai Linh đang cười.
Tôi mỉm cười, vuốt tóc cậu bé:
– Giữ lấy nhé. Đó là một ký ức đẹp.
Cậu gật đầu, chạy đi. Tôi ngẩng nhìn bầu trời, khẽ nói:
– Cảm ơn em, Linh.
Kim đồng hồ trong đầu tôi quay một vòng, rồi dừng lại.
2 giờ 18 phút.
Lần này, không còn tiếng tích tắc ngược nữa. Chỉ còn tiếng tim đập — thật, rõ ràng, và tự do.