Gió buổi sáng thổi mơn man qua mặt tôi, mùi cỏ và khói nhẹ thoảng như vừa gợi lại điều gì đã quên. Tôi ngồi trên bãi đất trống, nơi từng là vị trí căn biệt thự Lệ Sơn. Giờ đây, chỉ còn nền xi măng nứt nẻ, cỏ mọc chen qua những kẽ đá, vài cột bê tông cháy sém lấm bụi thời gian.
Tôi không biết mình ở đây bao lâu. Chỉ biết bầu trời cao hơn, gió khác, và… thành phố xung quanh cũng khác. Những tòa nhà cao lạ lẫm dựng san sát, bảng quảng cáo phát sáng bằng ánh điện lam nhạt với dòng chữ tôi chưa từng thấy: “M Corporation – Mnemosyne Rebuild Project.”
Tôi đứng dậy, tim đập mạnh. Mnemosyne… lại sống dậy?
Tôi đi dọc con đường. Mọi người ăn mặc kỳ lạ, nhiều người mang thiết bị đeo ở thái dương, ánh mắt trống rỗng nhưng bình thản. Ở mỗi ngã tư có màn hình lớn phát quảng cáo:
“Hãy lưu lại ký ức hạnh phúc nhất của bạn.
Mnemosyne 2.0 – công nghệ sao chép ký ức hợp pháp đầu tiên trên thế giới.
Từ nay, nỗi đau chỉ là lựa chọn.”
Tôi lạnh sống lưng.
Một thế giới được xây dựng trên ý tưởng mà tôi từng muốn chôn vùi.
Tôi bước nhanh, va phải một cô gái đang cầm bảng quảng cáo nhỏ. Cô ngẩng lên, tóc ngắn, mắt sáng, dáng quen lạ đến kỳ lạ.
– Xin lỗi, chú ơi! Chú bị lạc à?
Giọng nói ấy… khiến tim tôi ngừng lại nửa nhịp.
– Cháu… tên gì? – tôi hỏi.
– Dạ, cháu là Linh An ạ. – Cô mỉm cười – Cháu làm trợ lý kỹ thuật cho Mnemosyne. Chú cần tư vấn về sao chép ký ức không?
Cổ họng tôi nghẹn lại. Cái tên, nụ cười, ánh mắt — tất cả như Linh, chỉ trẻ hơn, trong hơn, và vô tình hơn.
– Cháu… có họ hàng với Mai Linh không? – tôi hỏi.
Cô ngẩn ra.
– Sao chú biết tên mẹ cháu?
Chúng tôi ngồi ở quán cà phê gần đó. Linh An kể, mẹ cô — Mai Linh — là một trong những người tiên phong trong nghiên cứu sao chép ký ức. Bà qua đời hơn hai mươi năm trước, trong một tai nạn phòng thí nghiệm.
– Cháu… chưa từng thấy ba cháu, – cô nói nhỏ, mắt nhìn ra đường – Chỉ biết ông ấy cũng là nhà nghiên cứu. Mẹ cháu luôn dặn: “Nếu một ngày con gặp người tên Khải, hãy nói với họ… rằng mẹ con đã tha thứ.”
Tôi lặng đi.
Cốc cà phê trong tay run bần bật.
– Cháu có… giữ vật gì của mẹ không?
– Có ạ, – cô mở túi, lấy ra một vòng cổ bạc, chính là chiếc vòng mà tôi từng thấy ở hiện trường vụ án đầu tiên. – Mẹ cháu nói, khi nào thế giới thực sự nhớ lại, chiếc vòng này sẽ sáng. Nhưng cháu đeo hoài, chưa bao giờ thấy nó phát sáng cả.
Tôi nhìn vòng cổ. Ở giữa là viên đá nhỏ khắc hình xoáy ốc — biểu tượng của Mnemosyne.
Chiều xuống, Linh An đưa tôi đến tòa nhà chính của M Corporation. Một khối kính khổng lồ cao hàng trăm mét, mặt tiền khắc dòng chữ sáng rực:
“Trung tâm Lưu Trữ Toàn Cầu – Mnemosyne II.”
Cô đưa tôi qua cổng an ninh, nhờ tôi điền thông tin để “đăng ký ký ức”. Tôi đi theo, giả vờ như người tìm hiểu, nhưng trong lòng đang gào thét. Bên trong, hành lang lạnh lẽo, tường trắng, trần cao và đèn xanh nhấp nháy. Ở giữa tòa nhà là một giếng kính sâu thẳm — tầng hầm trung tâm.
Một biển chỉ dẫn ghi rõ:
“Tầng -27: CORE ARCHIVE (Lõi trung tâm). Chỉ nhân sự cấp A được phép vào.”
Tôi nhìn Linh An.
– Cháu làm ở đây mà được xuống tầng đó không?
– Không ạ, chỉ ban giám đốc và đội kỹ sư chính. Nhưng cháu có thể cho chú xem sơ đồ hệ thống…
Cô rút bảng điện tử, mở bản đồ. Tôi nhìn thoáng qua: giữa trung tâm tầng -27 là một ký hiệu quen thuộc — B7.
Cổ họng tôi khô khốc.
– Linh An, ai đứng đầu dự án này?
– Một người tên Ngọc. Họ nói ông từng là học trò của mẹ cháu.
Tên ấy khiến mọi mảnh ký ức vỡ tung. Tôi siết chặt tay ghế. Ông ta vẫn sống. Và vẫn tiếp tục thí nghiệm.
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi thuê một phòng trọ nhỏ gần khu nghiên cứu, mắt nhìn chằm chằm vào tòa nhà sáng như ngọn hải đăng. Tiếng máy bay không người lái bay qua đầu đều đặn, ánh đèn lia quét, phản chiếu qua cửa kính.
Tôi mở lại nhật ký của mình — cuốn sổ ghi dòng “cho người sẽ tỉnh”. Cuối cuốn, có vài trang trống, và ở trang cuối cùng, một dòng chữ xuất hiện dần như ai đó vừa viết:
“Nếu muốn phá vỡ Mnemosyne hoàn toàn, phải xóa lõi ký ức gốc – nó nằm trong chính anh.”
Tôi khựng lại.
Trong tôi?
Tôi chạm vào thái dương, tim đập loạn. Dưới lớp da, có thứ gì cứng rắn. Tôi soi gương — một vệt kim loại mảnh chạy dọc sau tai, như một vết khâu cũ.
Tôi cố bình tĩnh, dùng con dao gấp nhỏ. Khi lưỡi dao chạm da, một tia điện giật mạnh khiến tôi ngã quỵ. Trong đầu vang tiếng giọng nữ nhân tạo:
“Thiết bị quan sát B7 đang hoạt động. Xin chào, Khải.”
Tôi choáng.
– Mày là ai?
“Là người giữ ký ức của anh. Họ gọi tôi là Echo. Tôi sống nhờ phần còn lại của anh trong hệ thống cũ.”
– Mục đích của mày là gì?
“Bảo vệ lõi. Không được phép xóa.”
Tôi gằn giọng:
– Ta muốn kết thúc tất cả.
“Nếu anh xóa lõi, anh cũng biến mất. Và mọi người – mẹ anh, Linh, cả những bản sao khác – sẽ không còn.”
Tôi im lặng. Rồi hỏi:
– Có cách nào khác không?
“Có. Sao chép lõi ra ngoài, đưa vào người khác. Nhưng phải là người cùng tần số.”
– Ai?
“Linh An.”
Tôi đóng gương, tim như bị bóp nghẹt. Cơn giông nổi lên ngoài cửa.
Nếu chuyển lõi vào Linh An, tôi sẽ biến mất, nhưng cô ấy – con gái của Linh – sẽ trở thành người duy nhất còn nhớ toàn bộ sự thật. Một ký ức sống mới. Một thế giới mới.
Tôi cười khẽ. Có lẽ, cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao Linh nói: “Anh là chiếc neo.”
Sáng hôm sau, tôi tìm Linh An ở trung tâm Mnemosyne. Cô đang đứng ở quầy kỹ thuật, tay cầm vòng cổ bạc. Khi thấy tôi, cô cười:
– Chú đến thật à? Hôm nay họ cho khách tham quan tầng hầm trưng bày đó!
Tôi đi theo cô xuống thang máy. Cửa đóng lại, đèn đỏ quét qua khuôn mặt chúng tôi. Tôi nắm chặt tay, giọng khàn khàn:
– Linh An, nếu có điều gì xảy ra, hãy nhớ: đừng sợ ký ức.
Cô nhíu mày chưa kịp hỏi thì thang máy mở ra. Trước mặt là căn phòng khổng lồ, tim Mnemosyne 2.0. Ở giữa phòng, Ngọc đang đứng, áo blouse trắng, tóc bạc, mắt lạnh.
Ông nhìn tôi, cười mỏng:
– Tôi biết anh sẽ đến, Khải.
– Ông đang chơi với linh hồn con người.
– Không, tôi đang giải phóng họ. Không ai muốn quên, nhưng không ai chịu nổi khi nhớ. Tôi cho họ lựa chọn.
Ông quay sang Linh An, ánh mắt dịu hẳn:
– Còn cô, con gái Linh, sẽ là thế hệ mới. Cô được chọn làm người mang lõi Mnemosyne.
Cô ngẩn người, nhìn tôi.
– Chú… chú biết chuyện này sao?
Tôi không trả lời. Tôi chỉ bước tới, đặt tay lên vai cô.
– Tin chú được chứ?
Cô gật đầu.
Tôi rút vòng cổ bạc trong túi áo, gắn vào khe lõi trung tâm. Ánh sáng tràn ra, hệ thống báo động vang lên:
“Phát hiện mã gốc. Sao chép lõi sẽ bắt đầu sau 60 giây.”
Ngọc hét lên:
– Dừng lại! Anh sẽ giết cô bé!
Tôi quay lại, ánh mắt bình thản:
– Không, tôi cho cô ấy sống.
Tôi kéo Linh An lại gần, đặt tay cô lên lõi. Ánh sáng xanh lan dọc cánh tay, chạy qua người cô, rồi sang tôi. Cảm giác như bị xé toạc, hàng nghìn ký ức tuôn ngược: tiếng cười của mẹ, ánh mắt Linh, lời của Minh, tiếng gõ đồng hồ.
Cô run rẩy, nước mắt rơi:
– Chú… đau không?
– Đau. Nhưng đáng.
Hệ thống rung mạnh. Trên màn hình, dòng chữ hiện liên tục:
“Sao chép thành công 87%... 92%... 100%.”
Cơ thể tôi dần nhẹ đi, tầm nhìn mờ dần. Ngọc lao tới, nhưng đã muộn. Linh An ngã quỵ, viên đá bạc sáng rực trên ngực.
Tôi nhìn cô, nở nụ cười cuối cùng.
– Hãy sống… như mẹ cháu từng muốn.
Ánh sáng nuốt chửng mọi thứ.
Tôi mở mắt. Không còn phòng thí nghiệm, không còn dây điện, không còn Ngọc. Chỉ có biển. Trời xanh ngắt. Một con sóng vỗ vào bờ, mát lạnh. Tôi bước đi, cát mềm dưới chân. Ở xa, Linh đang đứng, tóc bay, tay vẫy.
– Em đợi anh lâu lắm rồi, Khải.
Tôi cười.
– Lần này, ta sẽ không nhớ nữa, nhé?
– Không cần. Chỉ cần cảm thấy.
Cô nắm tay tôi. Sóng tràn đến. Cả hai tan vào biển.
Một thế giới khác.
Linh An tỉnh dậy trên giường bệnh. Trong đầu cô, hàng trăm ký ức tràn về – những giấc mơ, những tiếng gọi, những gương mặt mà cô chưa từng gặp nhưng lại yêu thương lạ lùng. Trên cổ, vòng bạc sáng lấp lánh.
Một giọng nói nhẹ vang trong tâm trí:
“Hãy giữ lấy ký ức, nhưng đừng để nó giữ con.”
Cô mỉm cười, ngẩng lên nhìn cửa sổ.
Bên ngoài, kim đồng hồ chạy chậm rãi.
2 giờ 18 phút.
Lần đầu tiên sau 27 năm, nó không dừng lại nữa.