ký ức trên trang giấy vụn

Chương 10: Ngôi nhà bên bến sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều xuống, Nam men theo con đường đất dẫn ra bến sông. Bờ bên kia, thấp thoáng một căn nhà nhỏ mái ngói phủ rêu xanh, tường loang lổ vết thời gian. Căn nhà ấy như bị bỏ quên giữa những rặng tre, im lìm nhưng lại phảng phất hơi thở của ký ức.

Nam bước vào, cửa gỗ khẽ kẽo kẹt. Bên trong tối tăm, bụi phủ dày trên những món đồ cũ kỹ. Một chiếc bàn gỗ nứt nẻ, vài cuốn sách đã mục gáy, và đặc biệt là một cây đèn dầu đặt trên bậu cửa sổ. Nam run run đưa tay chạm vào — cảm giác quen thuộc khiến tim cậu nhói lên. Đây chính là thứ cha từng dùng, ngày còn sống.

Nam đi vòng quanh, ánh mắt dừng lại nơi góc nhà. Trên vách gỗ có vết mực loang lổ, như dấu vết của những đêm viết lách vội vàng. Dưới gầm bàn, cậu phát hiện một hộp gỗ nhỏ, đã khóa nhưng gỉ sét. Sau một hồi loay hoay, Nam cạy nắp hộp.

Bên trong, vài trang giấy được gấp gọn. Khác với những mảnh rách trôi dạt ngoài sông, chỗ này còn nguyên vẹn hơn, chữ viết rõ ràng:

"Đêm nay, ta tự hỏi: liệu con trai ta sau này có hiểu được cha mình đã yêu thương thế nào không? Nếu không thể nói bằng lời, thì hãy để những trang giấy này làm chứng…"

Nam siết chặt tập giấy, mắt mờ đi trong hơi nước. Mọi chi tiết, từng con chữ, từng vết mực lem đều như kéo cha trở về trong khoảnh khắc.

Ngoài kia, gió từ sông thổi ùa vào, mang theo tiếng lá tre xào xạc. Nam đứng giữa căn nhà cũ, lòng dâng lên nỗi xúc động vừa gần gũi, vừa đau đáu. Rõ ràng, cha đã để lại nơi đây một phần hồn mình, một phần sự thật mà cậu bắt buộc phải lần tìm đến tận cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×