ký ức trên trang giấy vụn

Chương 9: Người bạn cũ của cha


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều, Nam phụ mẹ ra chợ làng. Đang lúi húi xếp mớ rau, cậu vô tình nghe hai bác hàng xóm trò chuyện:

— Ờ, nhắc mới nhớ, cái hồi trẻ, anh Quang (tên cha Nam) thân lắm với ông Tư Lành. Đi đâu cũng có nhau, viết lách, ca hát gì đó suốt. Giờ chắc chỉ còn ông Tư giữ mấy chuyện cũ thôi…

Nam giật mình, tim đập thình thịch. Ông Tư Lành… cái tên ấy chưa bao giờ được mẹ nhắc tới. Cậu vội ngẩng lên, nhìn theo hướng hai bác chỉ tay: một ông lão tóc bạc, dáng cao gầy, đang ngồi nhâm nhi chén trà trước hiên quán nhỏ bên đường.

Không suy nghĩ nhiều, Nam lén tìm đến. Ông Tư ngẩng đầu, ánh mắt hiền hậu nhưng thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu.
— Cháu… là con của Quang, phải không?

Nam khựng lại, môi run run:
— Dạ… cháu là Nam. Ông… ông biết cha cháu ạ?

Ông Tư Lành cười buồn, đôi mắt sâu thẳm lấp lánh chút ký ức xa xăm.
— Biết chứ. Ngày xưa, cha cháu và ta là bạn tâm giao. Ông ấy viết nhiều lắm, cứ như muốn trút hết tâm sự vào giấy. Ta còn nhớ, có lần ông ấy nói: “Nếu mai này tôi không còn, mong có người nhặt lại từng trang giấy, để con trai tôi hiểu cha mình đã sống thế nào.”

Nam lặng người, bàn tay bất giác siết chặt vạt áo. Câu nói ấy như nhát dao khẽ rạch vào tim. Cha đã từng nghĩ đến ngày mình rời xa, và những trang giấy vụn kia… không phải tình cờ thất lạc, mà là một lời nhắn gửi từ trước.

Ông Tư chậm rãi thở dài:
— Ta không giữ nhiều, chỉ nhớ được một phần. Nhưng nếu cháu thực sự muốn biết, hãy tìm đến căn nhà cũ bên kia bến sông. Có thể, trong đó vẫn còn điều mà cha cháu để lại.

Nam gật đầu, mắt hoe đỏ. Cậu cúi chào, lòng như lửa đốt. Hành trình ghép lại ký ức cha giờ không còn mơ hồ nữa — một cánh cửa mới đã mở ra, dẫn cậu đến những bí mật còn bị khóa chặt trong ngôi nhà xưa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×