ký ức trên trang giấy vụn

Chương 11: Lá thư trong ngăn bàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Căn nhà cũ nằm im lìm bên bến sông như một chứng nhân câm lặng. Bầu trời chiều kéo xuống sắc hoàng hôn nhạt nhòa, phủ lên mái ngói rêu phong một lớp ánh sáng u buồn. Nam ngồi bệt xuống nền gạch lạnh, trong tay vẫn siết chặt tập giấy vừa tìm được trong hộp gỗ. Tim cậu đập nhanh, không phải vì sợ hãi, mà vì một nỗi thôi thúc lạ lùng: ở đây, mọi thứ đều thấm đẫm hơi thở của cha.

Ánh mắt Nam lướt quanh căn phòng. Cậu nhận ra một chiếc bàn gỗ nhỏ kê sát cửa sổ, bên trên phủ bụi dày, ngăn kéo khép hờ. Bản năng thôi thúc cậu tiến lại gần. Khi kéo ngăn ra, những tiếng kẽo kẹt vang lên như tiếng thở dài của thời gian. Bên trong, ngoài vài chiếc bút cũ gãy ngòi, giấy vụn, và một chiếc bật lửa hoen gỉ, Nam nhìn thấy một phong bì màu vàng ngả nâu.

Trái tim cậu khựng lại. Phong bì không có dấu bưu điện, không đề tên người nhận. Chỉ một dòng chữ nguệch ngoạc bên ngoài, viết vội vàng nhưng nặng nề: “Gửi người ta không bao giờ quên.”

Nam ngồi xuống, run rẩy mở phong bì. Bên trong là một lá thư viết tay, nét chữ nghiêng nghiêng, quen thuộc đến đau lòng. Đúng là nét chữ của cha — nét chữ mà Nam đã từng thấy trong những tờ giấy rơi vãi bên bờ sông, trong những bức thư cũ mẹ cất giữ. Nhưng lần này, từng nét mực dường như ướt át hơn, có chỗ nhòe đi, như thấm nước mắt hoặc mồ hôi.

Nam bắt đầu đọc.

*"Ngày… tháng… năm…
Anh không biết bức thư này có thể đến được tay em hay không, hay nó sẽ mãi bị vùi lấp trong ngăn kéo này, theo năm tháng mà mục rữa. Nhưng anh vẫn viết, vì nếu không, có lẽ trái tim này sẽ nổ tung vì nỗi ân hận và khát khao được nói ra.

Em có còn nhớ khúc sông nơi ta từng ngồi hàng giờ, chỉ để nhìn ánh hoàng hôn trôi xuống? Em nói: 'Sau này, nếu chúng ta lạc mất nhau, chỉ cần nhìn về phía dòng sông, sẽ thấy bóng dáng của nhau ở đó.' Anh đã tin, và đến giờ, anh vẫn tin.

Anh đã lựa chọn con đường này — một con đường mà anh biết sẽ khiến em đau. Nhưng anh không còn cách nào khác. Anh phải gánh lấy trách nhiệm, dù nó đồng nghĩa với việc rời xa em.

Anh chưa bao giờ hết thương em. Dù mỗi ngày đều phải cắn răng làm ngơ, dù trong mắt mọi người anh chỉ còn là kẻ bạc bẽo, thì trong thẳm sâu anh vẫn giữ hình ảnh em, nguyên vẹn.

Nếu có một ngày nào đó con trai anh đọc được những dòng này, anh chỉ mong nó hiểu rằng: tình thương cha dành cho nó không hề ít đi, chỉ là… cha đã chọn cách yêu thương trong im lặng, trong bóng tối. Anh ước gì có thể một lần đứng trước em, trước con, nói ra tất cả. Nhưng anh không thể…

Người ta bảo đàn ông thì không được phép khóc. Nhưng đêm nay, ngồi viết những dòng này, anh đã khóc, khóc như một đứa trẻ. Anh xin lỗi… xin lỗi vì tất cả."*

Đọc đến đây, Nam thấy mắt mình nhòe đi. Lá thư kết thúc đột ngột, không có lời ký tên, không có câu chào cuối. Như thể cha đã buông bút trong lúc trái tim vỡ ra, hoặc bị một điều gì đó ngăn lại.

Nam lặng người. Những câu chữ trong thư mở ra một cánh cửa ký ức đầy mù mờ. Cha đã viết cho ai? “Người ta không bao giờ quên” là ai? Mẹ, hay một người khác? Và tại sao cha lại nói đến “con trai” trong nỗi hối hận?

Trong đầu Nam, hàng loạt câu hỏi dồn dập. Cậu nhớ lại những lần dò hỏi mẹ, chỉ nhận về ánh mắt né tránh, những giây phút lặng đi giữa đêm khuya của bà. Lúc này, Nam bắt đầu thấy sợ: phải chăng đằng sau hình ảnh một người cha mà cậu từng biết, còn có một bí mật khác, một mảnh ghép khác mà mẹ đã cố che giấu?

Nam cẩn thận gấp lá thư lại, đặt nó vào lòng bàn tay. Ngọn gió ngoài sông rít lên, thổi tung những hạt bụi trong căn phòng tối. Cậu có cảm giác cha đang ở đâu đó, nhìn theo mình, muốn nói điều gì mà không thể.

Tiếng dép kéo lết ngoài hiên làm Nam giật mình. Cậu quay lại. Một bóng dáng gầy gò hiện lên dưới ánh chiều nhập nhoạng. Đó là cụ già mà Nam từng gặp bên bờ sông mấy hôm trước. Cụ đứng lặng, đôi mắt sâu hoắm nhìn vào căn phòng như đã quá quen với mọi thứ.

“Cháu… cháu lại tìm được gì đó à?” – cụ hỏi, giọng khàn khàn.

Nam lúng túng giấu lá thư vào túi áo, gật đầu. “Chỉ… chỉ là vài tờ giấy của cha cháu.”

Cụ già bước vào, chậm rãi đưa mắt quét quanh. Cụ chạm tay lên chiếc bàn gỗ, khẽ vuốt lớp bụi. “Ngày xưa, cha cháu thường ngồi đây viết. Đêm nào cũng vậy, đến nỗi cái đèn dầu kia phải thay tim liên tục. Có những đêm… tôi nghe tiếng ông ấy khóc.”

Nam sững sờ, trái tim như bị bóp nghẹt. “Cụ… cụ biết cha cháu?”

Cụ gật nhẹ, đôi mắt ánh lên nỗi buồn xa xăm. “Biết chứ. Không chỉ biết, mà còn giữ hộ ông ấy vài điều. Nhưng có lẽ chưa phải lúc cháu cần nghe tất cả. Khi nào cháu đủ mạnh mẽ, cháu sẽ hiểu.”

Nam định gặng hỏi, nhưng cụ già đã quay đi, để lại một câu nói lửng lơ như sợi khói.

Trong căn phòng cũ, Nam ngồi lặng thật lâu, bàn tay nắm chặt lá thư trong túi áo. Những lời trong bức thư dội đi dội lại trong đầu cậu, nặng trĩu. Có điều gì đó rất lớn, rất đau đớn mà cha từng che giấu. Và Nam biết, cuộc hành trình của mình mới chỉ bắt đầu.

Ngoài kia, bóng tối dần buông xuống. Con sông vẫn chảy, lặng lẽ như mang theo bao ký ức chưa từng được nói thành lời. Nam bước ra hiên, hít một hơi dài. Ánh trăng non vừa nhú trên bầu trời, như một vết sáng nhỏ bé giữa màn đêm. Cậu tự nhủ: phải tìm đến tận cùng sự thật, dù là đau đớn nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×