Sau khi cụ già rời đi, căn nhà lại chìm vào tĩnh lặng. Nam ngồi bất động bên chiếc bàn gỗ cũ, trong túi áo vẫn là lá thư cha để lại. Từng chữ trong thư cứ vang lên trong đầu, như tiếng vọng từ một nơi xa xăm: “Gửi người ta không bao giờ quên…”
Cậu đưa mắt nhìn quanh, như thể mong tìm thấy thêm một manh mối nào đó. Và rồi, khi vô tình chạm vào xấp giấy vụn còn sót lại trong ngăn bàn, Nam phát hiện một vật cứng kẹp bên trong. Kéo ra, cậu thấy đó là một tấm ảnh cũ kỹ, mép ảnh sờn rách, mặt giấy ố vàng.
Nam run run nâng tấm hình lên. Trong ảnh, một người đàn bà đứng bên bờ sông, nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt sâu thẳm, phảng phất nỗi buồn. Nét mặt ấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, đến mức Nam cảm thấy tim mình thắt lại. Người đàn bà không phải mẹ.
Trái tim cậu đập thình thịch. Dưới góc tấm ảnh có dòng chữ nhỏ, viết vội bằng nét chữ của cha: “Người ta không bao giờ quên – 1988.”
Nam ngồi lặng. Lời trong lá thư và tấm ảnh giờ như ghép vào nhau, thành một sự thật dần hiện rõ: cha từng có một người phụ nữ khác, một mối tình khác, trước khi cậu ra đời. Và có lẽ, đó chính là “người ta” mà cha nhắc đến với tất cả day dứt, ân hận.
Cậu cắn chặt môi. Trong đầu dấy lên một nỗi hoang mang, xen lẫn oán trách mơ hồ. Tại sao cha chưa bao giờ nhắc đến? Tại sao mẹ lại im lặng, chưa từng hé lộ điều này? Cả tuổi thơ, cậu chỉ biết cha là người đàn ông lam lũ, ít nói, một người cha bình thường như bao người khác. Vậy mà giờ đây, tất cả như một bức màn bí mật bị xé rách.
Nam lật mặt sau tấm ảnh. Ở đó chỉ có một dấu chấm mực nhòe, không còn gì thêm. Nhưng ngay cả sự im lặng ấy cũng như một khoảng trống lớn trong lòng cậu.
Cậu chợt nhớ đến câu nói của cụ già ban nãy: “Tôi giữ hộ ông ấy vài điều.” Có lẽ cụ chính là người biết rõ thân phận người đàn bà trong tấm ảnh. Nhưng Nam chưa dám hỏi. Cậu sợ, bởi câu trả lời có thể sẽ làm thay đổi tất cả những gì cậu từng tin tưởng.
Nam cẩn thận đặt tấm ảnh cùng lá thư vào tập giấy, rồi ôm chặt vào ngực. Gió sông thổi vào khung cửa sổ, làm rung nhẹ tấm rèm rách, như một tiếng thở dài của quá khứ vọng về.
Trong lòng Nam vang lên một lời hứa mơ hồ: cậu sẽ tìm ra sự thật, dù nó có khiến trái tim đau đớn đến mức nào.
Bởi lẽ, đằng sau “người đàn bà trong bức ảnh cũ” ấy, có lẽ ẩn giấu một phần ký ức cha đã không bao giờ kịp kể lại.