Chiều hôm ấy, Nam quyết định đi dọc con đường ven sông, nơi cậu đã từng nhìn thấy người phụ nữ trong cơn mưa. Trái tim cậu vẫn còn nghẹn ngào sau những gì nghe được ở quán cà phê. Cái tên “Hòa” như in hằn trong tâm trí, gắn liền với cha – ông Tấn – theo một cách mà cậu chưa từng tưởng tượng.
Nắng chiều nhạt dần, trải lớp vàng óng lên mặt nước gợn sóng. Nam bước chậm rãi, mắt đảo quanh, mong tìm thấy bóng dáng quen thuộc. Và rồi, như một sự sắp đặt, cậu nhìn thấy bà.
Người phụ nữ ấy đang ngồi lặng bên gốc bàng già, chiếc nón lá đặt nghiêng bên cạnh, mái tóc điểm bạc bay trong gió. Trên tay bà là một xấp giấy cũ, giống như những trang nhật ký mà Nam đã nhặt được. Khoảnh khắc ấy khiến Nam chết lặng.
Cậu hít một hơi thật sâu, rồi tiến lại gần. Tiếng lá khô xào xạc dưới bước chân khiến bà giật mình quay lại. Ánh mắt họ chạm nhau. Đó chính là ánh nhìn trong tấm ảnh, ánh nhìn dịu dàng mà chất chứa muôn vàn nỗi niềm.
— Cháu… chào bà. — Giọng Nam run run.
Người phụ nữ nhìn cậu chăm chú, như tìm thấy điều gì đó quen thuộc trên gương mặt. Bà khẽ nở một nụ cười buồn:
— Cháu là… con của Tấn?
Nam sững người. Bà đã nhận ra cậu, chỉ bằng một cái nhìn.
— Vâng… cháu là Nam, con trai của cha… của ông Tấn. — Cậu đáp, giọng nghẹn lại.
Khoảnh khắc ấy, gió sông như ngừng thổi. Người phụ nữ khép chặt xấp giấy trong tay, đôi mắt ánh lên nỗi xúc động mà bà cố kìm nén.
— Cháu lớn quá rồi… giống ông ấy lắm. — Bà thì thầm, giọng run rẩy.
Nam ngồi xuống bên cạnh, tay nắm chặt lấy tấm ảnh đã ướt nhòe một góc. Cậu lấy nó ra, đưa cho bà.
— Bà… chính là người trong ảnh này, phải không? Người mà cha gọi là “người ta không bao giờ quên”?
Đôi mắt bà Hòa long lanh nước. Bàn tay run run đón lấy tấm ảnh, vuốt nhẹ như chạm vào một vết thương cũ. Bà gật đầu, không nói nên lời.
Sự im lặng giữa họ nặng nề, nhưng cũng đầy chân thật. Nam nhìn bà, trong lòng trào lên biết bao câu hỏi, nhưng cuối cùng chỉ thốt được một câu:
— Tại sao?
Bà Hòa khép mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài xuống gò má. Giọng bà khàn đặc:
— Có những điều… cha cháu mang theo suốt đời, không nói ra… vì muốn bảo vệ gia đình. Nhưng giờ, có lẽ cháu có quyền biết.
Nam nuốt khan, tim đập như trống trận. Cậu biết, khoảnh khắc này chính là cánh cửa để bước vào sự thật.
Bà Hòa ngẩng mặt nhìn dòng sông lấp lánh ánh chiều, đôi môi run run mở lời:
— Để ta kể cho cháu nghe… về cha cháu, và về chúng ta, từ ngày đầu tiên…