Ánh nắng cuối ngày rót vàng cả mặt sông, lấp lánh như những mảnh ký ức đang nhảy múa. Nam ngồi im lặng, trái tim đập gấp gáp, chờ đợi từng lời nơi bà Hòa. Người phụ nữ trước mặt khẽ đặt bàn tay lên tấm ảnh cũ, ánh mắt chìm sâu trong hoài niệm.
— Ngày ấy… — Bà bắt đầu, giọng trầm ấm nhưng vương buồn. — Cha cháu còn trẻ, đầy nhiệt huyết và mơ mộng. Ông ấy thường ngồi bên bờ sông này, ghi lại suy nghĩ, ước mơ trong từng trang giấy. Ta… ta đã gặp ông ấy vào một chiều mưa giống như hôm qua.
Nam lắng nghe, từng lời như cắt vào tim.
— Ông ấy cho ta mượn chiếc ô… rồi mỉm cười bảo: “Nếu ướt mưa thì thôi, nhưng nếu lỡ cảm lạnh, sẽ không còn sức mà viết tiếp giấc mơ.” Lời nói ấy khiến ta không bao giờ quên. Từ đó, ta và ông ấy gắn bó. Chúng ta chia sẻ từng cuốn sách, từng trang thơ, từng khát vọng.
Bà Hòa ngừng lại, mắt long lanh.
— Ông ấy mơ một cuộc đời giản dị mà chân thành. Ta cũng thế. Nhưng đời không phải lúc nào cũng theo ý mình…
Nam khẽ hỏi, giọng nghèn nghẹn:
— Tại sao… bà rời đi?
Một thoáng im lặng, chỉ có tiếng lá bàng rì rào. Bà Hòa cắn môi, đôi bàn tay gầy gò siết chặt.
— Khi ấy, gia đình ta phản đối. Họ cho rằng ông ấy nghèo, không có tương lai. Ta yếu đuối, không đủ dũng cảm đứng lên chống lại tất cả. Ta đã chọn cách rời bỏ… để ông ấy không phải chịu thêm áp lực. Nhưng chính lựa chọn ấy lại là nỗi ân hận suốt đời.
Nước mắt trào ra, lăn dài trên gương mặt già nua.
— Khi hay tin ông ấy cưới vợ, ta biết mình đã không còn chỗ trong trái tim ấy nữa. Nhưng… ông ấy vẫn viết. Viết cho đến khi không còn sức. Ta đã từng đọc lén một lá thư chưa kịp gửi, ông ấy viết: “Có một người ta không bao giờ quên, nhưng ta vẫn phải bước tiếp.”
Nam lặng người. Câu chữ trong lá thư cha để lại giờ đây vang vọng, hòa quyện cùng lời kể của bà Hòa, tạo nên một bức tranh quá khứ đầy bi thương.
— Ta không bao giờ trách ông ấy. — Bà Hòa khẽ lắc đầu. — Ta chỉ trách mình. Bởi sự im lặng của ta đã biến tình yêu thành vết thương, cả cho ông ấy và cho chính ta.
Hoàng hôn dần buông, mặt trời đỏ rực soi lên gương mặt người phụ nữ, hằn sâu những nếp nhăn thời gian. Nam siết chặt nắm tay, cảm giác như vừa nghe thấy tiếng tim cha mình đập từ một nơi xa xăm, trộn lẫn trong dòng sông và gió chiều.
— Bà… — Nam nghẹn ngào — Cha cháu đã sống cả đời trong im lặng. Nhưng những trang giấy… chúng đang kể lại tất cả.
Bà Hòa nhìn Nam, ánh mắt chan chứa yêu thương xen lẫn day dứt.
— Cháu giống ông ấy lắm. Giống cả ánh mắt, cả sự cứng cỏi. Có lẽ, cháu sẽ là người nối tiếp những gì ông ấy chưa kịp nói.
Nam cúi đầu, lòng quặn thắt. Sự thật dần hé mở, nhưng cùng với nó là một khoảng trống vô hình đang lan rộng. Một mối tình đẹp, bị vùi lấp bởi định kiến và sự im lặng, giờ chỉ còn lại dư âm trong ký ức và những trang giấy vụn.
Ngoài kia, ánh hoàng hôn tắt dần. Bóng tối tràn về, như khép lại một chương xưa cũ, nhưng đồng thời cũng mở ra con đường mới để Nam bước tiếp, đi tìm những điều còn ẩn giấu sâu hơn.