Con đường đất bên bờ sông đưa Nam đến một xóm nhỏ heo hút. Những mái nhà thấp lè tè, vách gỗ cũ kỹ, mái rạ ngả màu xám bạc. Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió luồn qua kẽ lá, tiếng gà gọi nhau từ cuối ngõ. Nam vừa đi vừa thấy lạ lẫm, như thể mình đã bước vào một mảnh ghép bị bỏ quên của thời gian.
Một bà lão đang ngồi trước hiên, tay thoăn thoắt nhặt rau. Mái tóc bạc cắt ngắn, đôi mắt sâu hằn rõ những nếp nhăn nhưng sáng và tỉnh táo lạ thường. Khi Nam đi ngang, bà ngẩng đầu, nhìn cậu chằm chằm như nhìn một bóng hình cũ quay trở lại.
— Cháu… là con của Hoài phải không? – giọng bà khàn nhưng rõ ràng.
Nam khựng lại, tim đập mạnh.
— Bà… biết cha cháu?
Bà lão đặt rổ rau xuống, chậm rãi gật đầu.
— Không chỉ biết… mà còn nợ ông ấy cả một phần đời.
Câu nói ấy khiến Nam bàng hoàng. Cậu bước lại gần, nhìn bà với ánh mắt cầu khẩn.
— Xin bà… nói cho cháu biết. Cháu đã đi rất xa để tìm sự thật.
Bà lão thở dài, đôi mắt dõi ra xa như đang trôi ngược về quá khứ.
— Người ta gọi ta là bà Năm. Nhiều năm trước, chính cha con đã cứu ta thoát khỏi một biến cố. Ông ấy lặng lẽ giúp mà chưa bao giờ nhận công. Và cũng từ đó… ta biết được những nỗi đau ông giấu trong lòng.
Nam ngồi xuống bậc thềm, bàn tay run run đặt lên tập nhật ký.
— Cha đã để lại những trang giấy… nhưng vẫn còn nhiều bí mật chưa viết hết. Bà có biết về chúng không?
Bà Năm gật khẽ.
— Có một phần nhật ký khác… Hoài từng gửi ta giữ, nhưng vì sợ người đời soi mói, ta đã cất nó ở nơi không ai ngờ tới. Ta nghĩ sẽ có ngày con trai ông tìm đến. Hôm nay, xem ra điều ấy đã thành thật.
Nói rồi, bà chậm rãi đứng dậy, dẫn Nam vào trong căn nhà nhỏ tối tăm. Gió lùa qua khe cửa, làm rung động tấm màn cũ bạc màu. Trong góc nhà, bà kéo ra một chiếc rương gỗ xưa cũ, mở nắp, từng lớp vải cũ kỹ được gỡ ra.
Một tập giấy dày, được bọc cẩn thận trong bao ni lông, lộ ra. Nam nhìn thấy dòng chữ mờ trên trang đầu: “Ký ức về những điều không thể nói.”
Bà Năm đưa tập giấy cho cậu, giọng chùng xuống:
— Đây là phần ký ức mà cha con chưa bao giờ muốn ai đọc. Nhưng nếu con đã đến được đây, có lẽ con cần phải biết. Chỉ có điều… sự thật đôi khi không chỉ là ánh sáng, mà còn có cả bóng tối.
Nam nhận lấy, hai tay run lên. Tim cậu đập dồn dập, như thể một cánh cửa mới sắp mở ra — nơi ánh sáng và bóng tối cùng hiện hữu.
Ngoài kia, hoàng hôn dần buông xuống xóm cũ, phủ lên cảnh vật một màu vàng đỏ, vừa ấm áp vừa thê lương.