Sáng hôm ấy, làng Đồi Mít như khoác một lớp áo mới. Sương tan chậm rãi, nắng vàng len qua những tán mít già, soi rõ từng hạt bụi lơ lửng trong không khí. Nam ngồi trước hiên nhà ông Bảy, tập nhật ký mở ra trên đùi. Những dòng chữ của cha dường như đã trở thành kim chỉ nam cho bước chân cậu:
"Nếu một ngày con tìm thấy những trang viết này, hãy đi về phía bờ bên kia con sông. Ở đó, còn có những mảnh ký ức mà cha chưa kịp kể. Người giữ chúng sẽ trao lại khi con đã đủ lớn để hiểu."
Nam đọc đi đọc lại, từng chữ như khắc sâu vào tâm trí. Bờ bên kia… phải chăng chính là vùng đất mà cha chưa bao giờ nhắc đến, nhưng ánh mắt ông lúc sinh thời luôn chợt xa xăm khi có ai nhắc đến nơi ấy?
Ông Bảy bước ra, tay cầm ấm trà nóng.
— Đêm qua cậu ngủ không yên? – ông khẽ hỏi, ánh mắt tinh tường như đã đọc được tất cả.
Nam gật nhẹ.
— Con mơ thấy cha… Ông bảo con phải đi tiếp, sang bờ bên kia.
Ông Bảy im lặng một lúc lâu, rồi khẽ thở dài.
— Vậy là đã đến lúc rồi. Con đường ấy không dễ đi đâu, nhưng nếu cháu đã thấy, thì hãy can đảm bước tới. Có những sự thật chỉ hiện ra khi người ta đủ lòng để đón nhận.
Trưa hôm đó, Nam thu dọn ít đồ đạc: chiếc ba lô cũ, vài bộ quần áo, một cuốn sổ ghi chép và tập nhật ký của cha. Cậu đứng trước ngã ba làng, nhìn về phía dòng sông xa xa. Trời tháng bảy oi ả, nhưng từng bước chân của Nam lại mang theo một sự quyết liệt hiếm thấy.
Con đường ra bến sông không xa, nhưng trong lòng Nam dậy lên một thứ cảm xúc khó gọi tên. Mỗi bước như kéo theo tiếng vọng của cha từ quá khứ, tiếng thở dài của mẹ, và cả lời kể dang dở của bà Hòa.
Bến sông chiều vắng, chỉ có mấy chiếc thuyền nan neo lại. Người lái đò già nhìn Nam, ánh mắt như đã biết trước chuyến đi này.
— Cậu muốn sang sông? – ông hỏi, giọng trầm khàn.
Nam gật.
— Vâng. Con muốn sang bờ bên kia.
Ông lão gật đầu, đưa tay đẩy mái chèo. Con thuyền từ từ rời bến, trôi vào giữa lòng sông. Sóng nước loang loáng phản chiếu bầu trời đỏ ửng, như những vệt ký ức đang dần mở ra.
Nam ngồi lặng, siết chặt tập nhật ký trong tay. Giấc mơ, lời cha, dòng chữ trong trang giấy — tất cả đang dẫn cậu đi. Và ở bờ bên kia, dường như một phần sự thật đang chờ đợi, sáng và tối đan xen, như chính cuộc đời cha cậu từng trải qua.
Con thuyền cập bờ. Nam bước xuống, hít một hơi thật sâu. Trước mặt cậu là một vùng đất hoàn toàn xa lạ, nhưng đồng thời cũng quen thuộc đến kỳ lạ, như đã từng in bóng trong mắt cha ngày xưa.
Nam thầm nhủ:
— Cha, con đã sang đến đây. Dù điều gì chờ đợi, con cũng sẽ không lùi bước.
Ánh hoàng hôn phủ kín bờ bên kia. Và từ khoảnh khắc ấy, hành trình của Nam thật sự bước sang một chương mới.