Sáng sớm hôm sau, Nam mang theo bó giấy giấu trong cặp, lòng nóng như lửa đốt. Cả đêm qua cậu trằn trọc, từng chữ của cha như còn vang lên trong đầu. Những câu hỏi không ngừng xoáy sâu: cha đã từng yêu ai, từng trải qua những gì, tại sao lại giấu tất cả?
Trong căn bếp nhỏ, mẹ đang lom khom nhóm lửa nấu cơm. Ánh sáng hắt qua khe cửa, phủ một lớp vàng nhạt lên dáng người gầy gò. Nam ngập ngừng, rồi ngồi xuống cạnh mẹ.
— Mẹ… con muốn hỏi về cha.
Bàn tay mẹ thoáng khựng lại trên que củi. Một thoáng lặng im trôi qua, chỉ còn tiếng củi cháy lách tách. Rồi bà mỉm cười nhẹ, gượng gạo:
— Cha con mà, có gì để hỏi nữa? Ông ấy sống giản dị, thương con, vậy là đủ rồi.
Nam cúi mắt, nhưng bàn tay lén siết chặt tập giấy trong cặp. Cậu không chịu dừng lại:
— Nhưng… nếu cha từng có điều gì giấu mẹ và con thì sao? Con tìm thấy mấy trang giấy… giống nhật ký… và nét chữ rất quen.
Mẹ bỗng xoay hẳn người, đôi mắt thoáng hoảng hốt. Ánh nhìn ấy, Nam chưa từng thấy: vừa như sợ hãi, vừa như van nài. Bà khẽ đặt tay lên vai con, giọng run run:
— Nam à, có những chuyện đã trôi qua, nhắc lại chỉ làm con thêm nặng lòng. Hãy để ký ức ngủ yên.
Cậu nghẹn lại. Mỗi lời mẹ nói càng khiến trái tim như bị bóp chặt. Nếu thật sự chẳng có gì, tại sao mẹ lại né tránh?
Nam nhìn vào ánh mắt ấy, lần đầu cảm thấy giữa mình và mẹ tồn tại một bức màn vô hình. Bóng dáng cha dần hiện lên trong ký ức mơ hồ, nhưng càng rõ ràng thì càng xa vời.
Cậu chỉ còn biết lặng lẽ gật đầu, nhưng trong sâu thẳm, quyết tâm đã bùng lên: cậu sẽ tự tìm ra sự thật, cho dù nó đau đớn đến mức nào.