ký ức trên trang giấy vụn

Chương 4: Dòng chữ quen thuộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm ấy, Nam ngồi bó gối bên chiếc bàn gỗ cũ trong căn nhà nhỏ. Ngọn đèn dầu lay lắt hắt bóng cậu lên vách tường. Trước mặt, bó giấy từ bụi tre nằm lẫn lộn với hai mảnh cũ nhặt được bên sông. Cậu nhẹ tay vuốt từng tờ, như sợ chỉ cần mạnh một chút thôi, chúng sẽ tan biến.

Những câu chữ vẫn còn đó, run rẩy, mộc mạc nhưng tràn đầy cảm xúc. Nam bất giác nhớ đến chiếc hộp gỗ nơi góc tủ — di vật duy nhất của cha để lại. Trong đó có vài tấm ảnh cũ và một lá thư cha từng viết cho mẹ trước khi đi xa.

Cậu vội lôi chiếc hộp ra, mở nắp. Ánh mắt rơi ngay vào bức thư đã ngả màu vàng úa. Tim Nam đập dồn, tay run run đặt lá thư cạnh trang nhật ký.

Nét chữ… giống hệt. Những đường cong mềm, những chỗ gạch chân vội vã, cả thói quen nghiêng bút sang phải. Không thể lẫn vào đâu được.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Nam chợt ngồi lặng, ánh mắt nhòe đi. Những gì cậu đang cầm không chỉ là những trang giấy vô danh. Đó chính là ký ức tuổi trẻ của cha — người đàn ông mà Nam chưa từng có cơ hội nghe kể về quá khứ.

— Cha… — cậu thì thầm, giọng nghẹn lại.

Trong khoảnh khắc ấy, Nam như cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, vừa thân thuộc vừa xa xôi. Những dòng chữ tưởng chừng chỉ là lời tâm sự của một chàng trai trẻ, nay lại trở thành nhịp cầu nối con với cha mình, vượt qua cả ranh giới sinh tử.

Cậu khẽ nắm chặt bó giấy, một quyết tâm bừng lên: sẽ ghép lại tất cả, để tìm ra sự thật mà cha đã từng chôn giấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×