Sương đêm từ hồ bay lên, quấn quanh họ như một tấm màn mờ ảo, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lạc lõng và khó phân biệt. An cảm giác từng bước đi như bước vào một thế giới khác – nơi thực tại và ký ức hòa làm một, và bóng tối thì lặng lẽ theo sát.
Khải đi phía trước, ánh đèn pin chiếu loang lên mặt đất ẩm ướt. Mỗi tia sáng dường như chỉ làm hiện rõ thêm những mảnh ký ức đen tối trong lòng An. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn dâng lên cảm giác sợ hãi khó tả.
“Anh… em cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta,” – An nói, giọng run nhẹ.
Khải quay lại, đôi mắt sắc lạnh, nghiêm trọng. “Đừng quay lại quá nhiều, An. Bóng người xuất hiện chỉ là một phần của sự thật. Chúng ta cần tập trung vào những gì hiện diện trước mắt.”
Chưa kịp trấn tĩnh, An bỗng thấy một bóng người mờ ảo, lướt nhanh qua tán cây. Cô giật mình, thở gấp. “Anh nhìn thấy không? Có người đứng đó!”
Khải nắm tay cô, kéo nhẹ: “Đó là ai… tôi chưa biết. Nhưng chắc chắn, họ không muốn chúng ta biết sự thật.”
Sương mù dày đặc khiến ánh đèn pin chỉ đủ chiếu vài mét trước mặt. Bóng người lẩn khuất trong màn sương, mỗi bước đi của họ như một lời cảnh báo: quá khứ không bao giờ buông tha, và những bí mật chưa lộ sẽ tìm cách bảo vệ chính mình.
An bước chậm lại, tim đập dồn dập. Cô nhìn Khải, đôi mắt chất chứa nỗi lo và cả niềm tin. “Chúng ta… liệu có đủ can đảm không?”
Khải siết tay cô chặt hơn, giọng trầm: “Em đã đi được đến đây, và em sẽ đi tiếp. Bóng tối không thể đánh bại nếu chúng ta cùng nhau.”
Trong khoảnh khắc đó, An nhận ra một điều: sự sợ hãi chỉ là cảm giác tạm thời. Điều quan trọng là họ đối mặt với nó, và bước tiếp.
Bỗng một tiếng động vang lên gần bờ hồ – như tiếng bước chân nhẹ nhưng dứt khoát. Cả hai quay đầu, nhưng bóng người vừa nhìn thấy đã biến mất vào màn sương. An cảm giác lạnh sống lưng, nhưng lần này không phải vì sợ hãi hoàn toàn, mà vì sự thôi thúc: có điều gì đó đang chờ họ, và họ phải tìm ra.
Khải nghiêng người, ánh mắt dò xét. “Đêm nay… có lẽ chúng ta sẽ tìm được manh mối đầu tiên. Nhưng chuẩn bị tinh thần, An. Những gì sắp thấy có thể làm em choáng váng.”
An hít một hơi sâu, siết tay anh chặt hơn. “Em đã sẵn sàng.”
Sương mù dần dày đặc hơn, nhấn chìm con đường trước mặt. Hai con người đứng đó, giữa bóng tối và ánh sáng yếu ớt, đối diện với những bí mật năm xưa, với những bóng người chưa từng rời đi, và với chính nỗi sợ trong trái tim mình.
Một luồng gió mạnh thổi qua, kéo sương mù theo mọi hướng, như muốn nhấn chìm mọi thứ vào hư vô. Nhưng An và Khải vẫn đứng vững, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì đang chờ phía trước.
Hết chương 9