Bờ hồ vẫn tĩnh lặng, chỉ còn tiếng nước vỗ nhè nhẹ vào bờ. An đứng bên Khải, mắt dõi theo những mảnh kim loại cong vẹo, nơi chiếc xe từng bốc cháy. Mỗi chi tiết như đang thì thầm với cô, kể lại câu chuyện mà cô từng nghĩ rằng đã quên.
Khải rút từ túi ra một chiếc đèn pin, chiếu ánh sáng nhỏ lên mặt đất. “Xem này,” – anh nói, giọng trầm lặng. – “Những thứ tưởng chừng đã mất, vẫn còn dấu vết.”
An cúi xuống, nhìn kỹ. Những vết xước, vệt cháy, và mảnh giấy rách vụn… tất cả kết nối lại, như một lời nhắc nhở: có ai đó đã cố tình giấu đi sự thật. Cô cảm giác hơi thở mình trở nên gấp gáp, nhịp tim dồn dập.
“Nhưng… tại sao?” – An thốt lên, giọng run. – “Tại sao mọi thứ đều bị giấu đi?”
Khải im lặng một lúc, rồi chậm rãi: “Vì sự thật đôi khi… quá đau đớn. Những người liên quan muốn quên, nhưng quên không có nghĩa là mọi chuyện chấm dứt.”
Cô nhìn anh, nhận thấy trong mắt Khải một nỗi cô đơn sâu thẳm. Anh cũng mang theo bóng đêm, cũng không hề thoát khỏi vết thương của quá khứ. Điều đó khiến An vừa thương vừa lo, một cảm giác lẫn lộn khó tả.
Bỗng nhiên, gió thổi mạnh, làm lá cây xào xạc như thì thầm. An giật mình, cảm giác có ai đó đang nhìn họ. Cô quay đầu, nhưng chỉ thấy bóng cây đung đưa theo ánh trăng.
“Anh… em thấy như có người đang quan sát chúng ta,” – An nói khẽ, giọng run run.
Khải bước tới, nhẹ đặt tay lên vai cô, như để trấn an. “Đừng sợ. Đây chỉ là bóng đêm… nhưng bóng đêm này cũng đang dẫn chúng ta đến sự thật.”
Cả hai tiếp tục bước dọc bờ hồ, ánh sáng đèn pin chiếu lên những dấu vết cũ. Một tờ giấy rách vương trên đất, An nhặt lên. Dòng chữ lem nhem, nhưng đủ để cô nhận ra tên một người bạn đã mất: “Minh”.
Hình ảnh Minh, bạn thân nhất của cô ngày xưa, hiện lên rõ ràng trong tâm trí. Cô nhớ nụ cười, giọng nói, và cả ánh mắt tuyệt vọng trong đêm tai nạn. Một cảm giác đau nhói trào lên tim cô.
Khải nhìn cô, giọng trầm hẳn: “An… em có nhớ những gì tối hôm đó không? Có điều gì mà em chưa kể tôi nghe?”
An lắc đầu, nước mắt lăn dài. “Nhưng em nhớ… có một ai đó… đứng đó, nhìn chúng tôi… nhưng… em không thể nhớ rõ.”
Khải siết tay cô nhẹ nhàng. “Đó chính là lời thì thầm của quá khứ, An. Nó đang cố gắng dẫn dắt chúng ta, để mở ra những bí mật mà lâu nay bị chôn vùi.”
Cô cảm nhận một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Quá khứ không còn im lặng nữa; nó đang gọi tên cô, và cả Khải.
An hít một hơi sâu, quay lại nhìn mặt hồ. Dòng nước lặng im, phản chiếu ánh trăng như một tấm gương khổng lồ. Cô hiểu rằng, để bước qua bóng đêm, cô phải đối diện với tất cả – nỗi sợ, vết thương, và cả những sự thật mà chưa ai dám nhìn thẳng.
Khải đặt tay lên vai cô lần nữa, giọng nghiêm túc: “Chuẩn bị đi, An. Chúng ta sẽ không còn đường lùi nữa.”
An siết chặt tay anh, nhắm mắt lại, và gật đầu. Trong tim cô, một phần sợ hãi, một phần quyết tâm, cùng tồn tại.
Họ đứng đó, bên bờ hồ, nơi ánh trăng và bóng tối giao nhau, nơi lời thì thầm của quá khứ bắt đầu hé lộ những bí mật đầu tiên.
Hết chương 8