An Hạo Minh đến công ty lúc 6 giờ 20 sáng, sớm hơn lịch hẹn mười phút. Trời còn mờ sương, vài nhân viên bảo vệ đang đổi ca, chưa có ai trong văn phòng nhân sự. Cậu đứng trước quầy lễ tân, tay ôm hồ sơ, ánh mắt ngó quanh, không khí tĩnh lặng khiến tim đập thình thịch vì hồi hộp.
Đây là công việc đầu tiên của cậu sau khi ra trường, và cũng là nơi đầu tiên mà giám đốc là… một người phụ nữ khiến cậu cảm thấy mình không còn kiểm soát được cảm xúc. Cậu không dám nghĩ đến ánh mắt của Trần Lạc hôm qua nữa – cái ánh mắt khiến người ta dễ dàng tin rằng nếu bị dụ, cũng là tự nguyện.
Gần bảy giờ, bộ phận nhân sự mở cửa. Cậu được hướng dẫn làm các thủ tục, nhận thẻ từ, đồng phục công ty và bảng phân công tạm thời. Hạo Minh được xếp vào nhóm phụ trách tài liệu nội bộ, dưới quyền của trưởng phòng Nguyễn Hữu Tài. Một người đàn ông hơn bốn mươi, đầu hơi hói, khó tính có tiếng.
“Cậu là người của phòng tôi?” Anh Tài nhìn cậu từ đầu đến chân, môi mím lại. “Trẻ thế này? Sinh năm bao nhiêu?”
“Dạ, 2001 ạ.”
“Tôi biết ngay. Được rồi, đứng đó nghe tôi nói. Phòng tôi không có chỗ cho mấy cậu ảo tưởng sức mạnh. Việc đầu tiên trong ba ngày tới là đọc hết các báo cáo tồn đọng năm trước, ngồi cạnh Mai mà học. Không hỏi gì vô lý, không lướt điện thoại trong giờ, và không… nhìn tôi bằng ánh mắt mơ mộng đó. Rõ chưa?”
“Dạ rõ ạ.” Hạo Minh cười nhẹ, cúi đầu.
Mai là cô nhân viên cùng tổ, hơn cậu ba tuổi, khá dễ tính. Trong ba ngày đầu, cậu hầu như chỉ ngồi lọ mọ đọc tài liệu cũ, đánh dấu những điểm cần đối chiếu lại, thỉnh thoảng được giao đi in ấn hoặc mang văn bản sang phòng khác. Dù không nhiều tương tác nhưng cậu vẫn thấy ổn – ít ra là không bị bắt nạt như một số công ty khác.
Ngày thứ tư, trong lúc mang tập tài liệu tổng hợp sang phòng kế toán, cậu lỡ va phải một người đang đi từ hành lang bên trái ra. Cú va nhẹ thôi, nhưng khiến tài liệu rơi xuống sàn.
“Xin lỗi ạ!” Hạo Minh cúi xuống nhặt vội.
“Cẩn thận lần sau.” Giọng nữ quen thuộc.
Cậu ngẩng lên. Trần Lạc. Hôm nay cô mặc vest đen, váy bút chì ôm sát, áo sơ mi trắng bó sát ngực, cổ áo hơi buông, tóc búi gọn, chỉ để vài sợi rủ trước trán. Không son đậm, nhưng sắc sảo đến mức đi ngang cũng đủ khiến người khác phải ngước nhìn.
“Dạ… xin lỗi chị.” Cậu đứng thẳng, tay ôm chặt xấp giấy.
“Cậu luôn cúi đầu trước phụ nữ à?” – Cô nghiêng đầu, nửa như trêu, nửa như thật.
“Không… chỉ là em sai thì nhận lỗi thôi ạ.”
“Ừ, ngoan.” Cô nói khẽ, đủ để cậu nghe mà cũng đủ khiến má nóng lên như vừa hít phải thứ gì cay. Cô bước đi, để lại mùi nước hoa thoảng nhẹ nhưng quen thuộc.
Trưa hôm đó, cậu nhận được một tin nhắn lạ từ số nội bộ công ty: "Lên tầng 15, phòng giám đốc. Mang theo hộp cơm của cậu."
Hạo Minh lưỡng lự vài giây. Cậu đang ngồi ăn cơm hộp ở căng-tin, hộp cơm trứng thịt được mẹ chuẩn bị từ sáng. Không có ai dùng số này nhắn cho cậu trước. Cậu thử nhắn lại: "Ai vậy ạ?"
Tin nhắn đến sau ba giây: "Tôi. Trần Lạc."
Tim cậu đập loạn. Cậu nhìn quanh căng-tin, như thể sợ có camera nào đang theo dõi. Nhưng rồi vẫn đứng dậy, cầm hộp cơm bước lên tầng 15.
Phòng giám đốc vẫn vậy – ánh sáng vừa đủ, rèm cửa chưa kéo hẳn, một góc bàn đã có sẵn bộ chén đũa.
“Em… gọi em lên để… ăn trưa ạ?” – Cậu hỏi, hơi lắp bắp.
“Không. Gọi lên để cùng ăn trưa.” Cô đáp, ánh mắt không nhìn cậu mà chăm chú mở nắp hộp của mình. Bên trong là một phần salad ức gà, bánh mì đen và táo cắt lát.
Hạo Minh ngồi xuống, không dám nói gì thêm.
“Cơm mẹ nấu à?” – Cô hỏi.
“Dạ… ừm. Mẹ em lo em không ăn uống đúng giờ nên… chuẩn bị từ sáng.”
Cô gật đầu, gắp một miếng trứng từ hộp cơm cậu bỏ vào miệng. “Vừa miệng.”
Cậu trợn mắt. “Chị… sao lại?”
“Chia sẻ.” Cô đáp gọn lỏn. “Tôi không thích ăn một mình.”
Buổi trưa hôm đó, hai người cùng ăn cơm như hai người bạn thân quen lâu năm. Không một cuộc trò chuyện lớn, chỉ là vài câu lặng lẽ giữa hai người mang nhiều vết xước.
Đến cuối bữa, khi Hạo Minh đang định đứng dậy, Trần Lạc đặt tay lên hộp cơm cậu, giữ lại.
“Mai, mang thêm món mặn nhé. Nhưng đừng là cá chiên. Tôi ghét mùi dầu cũ.”
Hạo Minh cười, nụ cười nhẹ nhất trong nhiều ngày qua. Lần đầu tiên, cậu thấy mình không chỉ là nhân viên học việc. Có thể là… một phần khác, đang chớm mở ra mà chưa kịp gọi tên.