lạc giữa lưng chừng anh

Chương 4: Mật ngọt và cạm bẫy dưới lớp áo sơ mi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tầng 15 vắng người. Giờ nghỉ trưa, hầu hết nhân viên đều ở căn-tin hoặc ra ngoài. Vậy nên khi Hạo Minh xuất hiện lần thứ hai ở phòng giám đốc, chẳng ai biết, chẳng ai để ý. Cửa đóng lại sau lưng, không khí trong phòng như dịu lại, chỉ còn tiếng điều hòa khẽ thở.

Trần Lạc hôm nay mặc sơ mi trắng mỏng, váy đen dài đến đầu gối, gót giày cao khiến bước đi của cô vừa mạnh mẽ, vừa gợi cảm. Cô ngồi trên bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê, ánh nhìn hờ hững về phía cửa sổ.

Em đến sớm hơn tôi nghĩ.

Dạ, tại hôm nay phòng có ít việc. Em… mang theo cà tím xào mắm như chị dặn.

Cô bật cười. Nhẹ nhưng có sức sát thương khó lường.

Tôi chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nhờ người khác nấu món ăn yêu thích cho mình. Vậy mà giờ lại chờ từng bữa.

Hạo Minh đỏ mặt. Cậu không biết nên đứng ở đâu trong căn phòng ấy, chỗ nào cũng có cảm giác… gần cô quá.

Chị gọi em lên chỉ để ăn trưa… hay còn gì nữa ạ?

Cô đặt cốc cà phê xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng cô thấp, nhưng rõ ràng.

Em nghĩ tôi gọi một nhân viên thử việc lên phòng riêng… chỉ để ăn trưa?

Câu hỏi không cần đáp. Không khí như đặc quánh. Hạo Minh đứng bất động, tay siết chặt quai túi.

Trần Lạc tiến lại gần, từng bước đều khiến tim cậu đập lệch nhịp. Cô đứng trước mặt cậu, gần đến mức có thể nghe thấy hơi thở.

Tôi biết em đang nghĩ gì, Hạo Minh. Cũng biết em đang cố giữ khoảng cách.

Em…

Đừng chối. Ánh mắt em hôm ở thang máy đã nói hết rồi. Em nhìn tôi… như thể muốn làm nhiều hơn là chỉ nói chuyện.

Hạo Minh nuốt nước bọt. Trong một khoảnh khắc ngắn, cậu thấy chính mình như đang đứng giữa hai bờ vực – một bên là lý trí, một bên là cảm xúc không thể kiểm soát.

Nhưng chị là sếp. Em… không muốn gây rắc rối cho chị.

Trần Lạc mỉm cười. Nụ cười không dịu dàng như thường, mà có phần sắc lạnh.

Tôi không sợ rắc rối. Tôi chỉ sợ những người không dám sống thật với mình.

Cô đưa tay kéo cổ áo cậu lại gần. Một động tác nhanh gọn, nhưng khiến toàn thân cậu nóng bừng.

Lần đầu tiên, môi họ chạm nhau. Không phải nụ hôn vội vã hay mềm mại như trong mơ. Đó là nụ hôn có chút tức giận, có phần ép buộc, và nhiều khát khao bị kìm nén.

Cậu không kịp suy nghĩ. Tay theo bản năng đặt lên eo cô, giữ chặt. Trần Lạc hơi ngửa đầu ra sau, để lộ xương quai xanh quyến rũ sau lớp áo sơ mi mỏng. Hạo Minh cảm nhận được nhịp tim mình đập liên hồi – nhanh, dồn dập, hỗn loạn.

Bàn tay cô vòng qua cổ cậu, kéo sát hơn. Mùi nước hoa nhẹ nhàng len vào từng khe nếp áo, mùi hương khiến người ta dễ dàng lạc lối.

Khi cô buông ra, cả hai đều thở gấp.

Chị… chị có chắc đây là điều chị muốn?

Không. Nhưng tôi ghét việc phải kìm nén.

Câu trả lời không rõ ràng, nhưng lại là chất xúc tác khiến Hạo Minh không thể rời đi. Cậu bước lùi lại, ngồi xuống ghế. Ánh mắt vẫn không rời khỏi cô.

Chị… từng bị tổn thương?

Cô ngồi trở lại bàn làm việc, gác chân, khoanh tay trước ngực. Gương mặt dịu đi một chút.

Anh ta là bạn trai cũ. Cũng từng là cấp dưới của tôi. Nhưng rồi anh ta chọn kết hôn với một người có khả năng giúp anh ta thăng chức. Chúng tôi chia tay trong im lặng. Tôi không khóc, cũng không níu kéo. Nhưng tôi ghét cảm giác bị xem là lựa chọn tạm thời.

Vì vậy… chị mới cảnh giác với tất cả mối quan hệ trong công ty?

Cô gật đầu.

Đúng. Tôi không tin vào chuyện tình cảm nơi công sở. Nhưng em làm tôi mâu thuẫn. Ngay từ ngày đầu gặp em.

Vậy nếu em nói… em không muốn là kẻ thay thế, chị có tin không?

Tôi chưa biết. Nhưng tôi sẵn sàng… để em chứng minh.

Căn phòng lại rơi vào im lặng. Nhưng lần này là im lặng của một sự khởi đầu không tên. Không hứa hẹn, không ràng buộc. Chỉ có hai con người, đứng giữa cảm xúc thật và lý trí méo mó, lựa chọn bước thêm một bước về phía nhau.

Chuông điện thoại bàn reo. Trần Lạc nhấc máy.

Ừ. Tôi biết rồi. Mười lăm phút nữa sẽ xuống họp.

Cô đặt máy xuống, nhìn Hạo Minh.

Đi đi. Và nhớ, buổi tối hôm nay, nếu tôi gọi… đừng từ chối.

Dạ…

Cậu rời khỏi phòng với tim đập loạn. Nhưng lần này, không phải vì sợ. Mà vì biết, mình sắp bước vào một cuộc chơi không luật lệ.


Tối hôm đó, tin nhắn đến vào lúc 7:32.

“Tôi ở phòng 1708, khách sạn đối diện công ty. Mang theo thứ em thấy mình cần mang.”

Cậu không đáp. Nhưng chưa đầy hai mươi phút sau, Hạo Minh có mặt trước cánh cửa ấy, tay không, tim run.

Không có lý do nào đủ chính đáng. Chỉ là lần đầu tiên, cậu muốn mạo hiểm với cảm xúc của mình. Dù kết cục là… đứng giữa lưng chừng, hay rơi xuống hố sâu không đáy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.