lạc vào mùa hạ của em

Chương 3: Ngại Ngùng Và Trêu Chọc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lục Hạ thức dậy trong trạng thái vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô nhấp một ngụm trà nóng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng buổi sáng rọi qua những tán cây, tạo thành những đốm sáng loang lổ trên nền phố. Trái tim cô không khỏi rộn ràng khi nghĩ về buổi hợp tác hôm qua, khi Đàm Thư đứng bên cạnh, ánh mắt tinh nghịch nhưng ẩn sâu vẻ dịu dàng, từng khoảnh khắc vô tình chạm tay, từng nụ cười và ánh mắt nhìn cô đều khiến cô nhớ mãi.

Dù tự nhủ phải giữ bình tĩnh, nhưng khi nghĩ đến việc hôm nay sẽ tiếp tục làm việc cùng anh, cô vẫn không thể giấu được sự hồi hộp. Tay cô run run khi nhặt bút chì, nhưng lòng lại tràn đầy tò mò. Cô tự nhủ rằng ít nhất hôm nay sẽ tập trung vào công việc, giữ khoảng cách chuyên nghiệp.

Khi bước vào studio, cô thấy Đàm Thư đã có mặt từ sớm. Anh đang kiểm tra một số thiết bị, nụ cười vẫn tươi rói như ánh nắng ban mai. Ngay khi nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười tinh nghịch, nhưng ánh mắt lại đầy mong đợi.

“Chào buổi sáng, Lục Hạ,” anh chào, giọng nhẹ nhàng mà tràn năng lượng. “Hôm nay chúng ta sẽ tiếp tục tạo ra những bức tranh tuyệt vời.”

Cô chỉ gật đầu, cố giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập nhanh. Ánh mắt anh dõi theo từng bước chân của cô, khiến cô vừa cảm thấy khó chịu vừa thấy thích thú. Khi cô đặt túi vải xuống và mở sketchbook, anh bước đến gần, cúi xuống nhìn:

“Cô vẽ đẹp quá… nếu mình chụp được ánh sáng tự nhiên của bức tranh này, chắc sẽ tuyệt lắm.”

Cô hắng giọng, hơi đỏ mặt: “Anh… có vẻ quá khen.”

Anh nheo mắt, ánh mắt tinh nghịch: “Không phải khen, là sự thật. Nhìn cô tập trung vẽ, mình còn muốn chụp nhiều hơn nữa.”

Câu nói của anh khiến cô khẽ cười, tim nhói lên một cảm giác lạ lùng. Cô vừa thấy bực tức vì lời nói hơi táo bạo, vừa thấy vui vì anh chú ý đến mình. Không khí giữa hai người bắt đầu trở nên tự nhiên, nhưng vẫn đầy những rung động tinh tế mà cả hai đều chưa dám thừa nhận.

Khi bắt đầu phối hợp giữa bức vẽ và ảnh, Lục Hạ nhận ra sự khác biệt rõ ràng trong cách làm việc của họ. Cô nghiêm túc với từng đường nét, từng màu sắc, trong khi Đàm Thư thích để ánh sáng, góc máy và cảm xúc tự nhiên lên tiếng.

“Cô quá cầu toàn rồi,” anh cười, nghiêng đầu nhìn cô. “Nghệ thuật cần chút bất ngờ, chút tự do. Một chi tiết sai cũng có thể tạo ra hiệu ứng độc đáo.”

“Anh không hiểu,” cô đáp, hơi bực. “Một chi tiết sai thôi cũng có thể phá hỏng tổng thể.”

Đàm Thư tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng: “Đừng lo. Hãy tin mình, mọi thứ sẽ đẹp tự nhiên mà vẫn giữ được tinh thần của cô.”

Khoảnh khắc ấy, Lục Hạ cảm nhận một thứ rung động mới, vừa ngại ngùng vừa tò mò. Cô hít sâu, tiếp tục vẽ, nhưng tay vẫn run nhẹ khi vô tình chạm vào tay anh khi lấy màu. Đàm Thư khẽ nhìn cô, nụ cười nhếch mép:

“Cô ngại rồi phải không?”

Cô đỏ mặt, cúi đầu, không dám đáp lại. Tim cô đập nhanh, vừa muốn né tránh vừa muốn nhìn anh. Anh lại cười, ánh mắt tinh nghịch, nhưng giọng nói dịu dàng:

“Không sao, cứ thoải mái. Mình sẽ không làm gì đâu, trừ việc chụp những khoảnh khắc đẹp nhất của cô.”

Cảm giác vừa xấu hổ vừa vui khiến Lục Hạ không thể nào tập trung hoàn toàn vào công việc, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, để không bị cuốn theo sự trêu chọc của anh.

Buổi trưa trôi qua trong không khí vừa căng thẳng vừa ấm áp. Lục Hạ mở hộp cơm, còn Đàm Thư ngồi đối diện, quan sát cô ăn với vẻ tò mò nhưng nhẹ nhàng.

“Cô luôn mang cơm theo sao?” anh hỏi, giọng tò mò.

“Ừ… mình thích tự nấu, an toàn hơn,” cô trả lời, nụ cười thoáng qua.

Anh nhún vai, nụ cười nửa miệng: “Mình thường ăn ngoài. Nhưng hôm nay… may mà có cơm của cô, nhìn thôi cũng thấy ngon.”

Lục Hạ đỏ mặt, lẩm bẩm trong lòng, nhưng không khỏi cười. Cảm giác này vừa gần gũi vừa ngại ngùng, khiến cô thấy buổi hợp tác không còn chỉ là công việc mà mang màu sắc khác – màu sắc của một mối quan hệ bắt đầu hình thành.

Buổi chiều, ánh nắng nghiêng vàng trải khắp studio. Đàm Thư bắt đầu thử những bức ảnh sáng tạo hơn, kết hợp ánh mắt, nụ cười và cử chỉ của Lục Hạ với từng chi tiết trong tranh. Anh đứng gần, hướng dẫn cô nhẹ nhàng: “Hãy tự nhiên, đừng gồng mình.”

Cô hít một hơi sâu, thử thả lỏng cơ thể. Khi cô cười, ánh mắt sáng lên, Đàm Thư nhanh tay ghi lại khoảnh khắc ấy. “Đẹp… thật đẹp,” anh thốt lên, nhưng như nói với chính khoảnh khắc, không phải nói với cô.

Lục Hạ nhìn anh, tim nhói lên một lần nữa. Khoảnh khắc ấy, trong ánh nắng chiều, giữa studio rộng lớn nhưng ấm áp, họ như quên đi mọi thứ xung quanh, chỉ còn lại nhau và nghệ thuật.

Khi mặt trời dần lặn, ánh sáng vàng nhạt tràn vào studio, hai người đứng nhìn lại thành quả hôm nay: những bức tranh kết hợp ảnh, sống động, tinh tế, đầy cảm xúc.

“Cô thấy sao?” anh hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, mỉm cười: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng.”

Đàm Thư mỉm cười, nụ cười như ánh nắng hè cuối ngày, dịu dàng mà tinh nghịch. “Mình nói rồi, hôm nay mới chỉ là khởi đầu.”

Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Một ngày hợp tác tưởng chừng chỉ là công việc, lại trở thành khởi đầu của một câu chuyện mới – câu chuyện về hai con người xa lạ, bắt đầu cảm nhận nhau qua từng ánh mắt, từng nụ cười, từng nhịp tim. Mùa hè này không chỉ là nắng vàng rực rỡ, mà còn là một khởi đầu ngọt ngào đầy hứa hẹn, nơi hai trái tim dần tìm thấy nhau qua nghệ thuật và những khoảnh khắc tinh tế của đời sống thường nhật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×