lạc vào mùa hạ của em

Chương 4: Buổi Chụp Ảnh Ngoài Trời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng mùa hè rực rỡ chiếu qua cửa sổ, khắp thành phố tràn ngập màu vàng óng ánh. Lục Hạ bước ra khỏi căn hộ nhỏ, tay cầm túi vải đựng sketchbook, tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Buổi hợp tác hôm nay sẽ diễn ra ngoài trời, tại một con phố cổ yên tĩnh, nơi những quán café, cửa hàng sách cũ và các bức tường gạch nhuốm màu thời gian tạo thành bối cảnh hoàn hảo cho dự án.

Trái tim cô đập nhanh khi nghĩ đến việc phải làm việc gần Đàm Thư trong một không gian mở, ánh sáng trực tiếp chiếu vào, mọi cử chỉ đều có thể bị anh chú ý. Cô tự nhủ phải giữ bình tĩnh, tập trung vào công việc, nhưng sự tò mò và hứng thú vẫn len lỏi trong từng suy nghĩ.

Khi đến nơi, studio di động của Đàm Thư đã được anh chuẩn bị kỹ lưỡng: các chân máy đặt sẵn, tấm phản sáng đặt ở vị trí thích hợp để ánh sáng tự nhiên chiếu vào từng bức tranh, đồng thời tạo hiệu ứng mềm mại trên khuôn mặt người mẫu – tức là chính Lục Hạ. Anh đứng đợi ở cổng, nụ cười tinh nghịch không hề giấu được.

“Chào buổi sáng, Lục Hạ,” anh chào, ánh mắt rực sáng. “Sẵn sàng chưa? Hôm nay sẽ là một ngày đầy nắng và màu sắc.”

Cô chỉ gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Tim cô vẫn nhấp nhổm khi thấy anh cẩn thận kiểm tra máy ảnh, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía cô. Mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười của anh đều khiến cô đỏ mặt, nhưng cũng không khỏi cảm thấy vui và hứng thú.

Họ bắt đầu đi dọc con phố cổ. Mỗi góc phố, mỗi bức tường đều trở thành phông nền cho những bức ảnh và bức vẽ của Lục Hạ. Anh hướng dẫn cô đứng vào ánh sáng, tạo dáng tự nhiên, và khéo léo kết hợp với những chi tiết mà cô vẽ. Lục Hạ cảm thấy vừa hồi hộp vừa hứng thú: ánh sáng mặt trời chiếu lên mái tóc, tạo thành những tia sáng lấp lánh, gió nhẹ thổi qua làm tóc bay mềm mại, còn Đàm Thư đứng gần, nhắc cô chỉnh dáng, chỉnh ánh mắt, nhưng ánh mắt anh luôn lấp lánh vẻ tinh nghịch và trêu chọc.

“Cô đứng hơi nghiêng về phía nắng một chút,” anh hướng dẫn, giọng dịu dàng nhưng đầy năng lượng. “Để ánh sáng tự nhiên chiếu vào mặt, sẽ tạo ra hiệu ứng mềm mại và sống động.”

Lục Hạ hít một hơi sâu, cố thả lỏng cơ thể, nhưng tim vẫn đập nhanh. Khi cô quay đầu nhìn anh để hỏi điều gì đó, ánh mắt họ chạm nhau. Khoảnh khắc ấy kéo dài chỉ vài giây, nhưng khiến cô cảm thấy tim mình như nhảy lạc nhịp. Đàm Thư khẽ cười, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa dịu dàng:

“Đẹp… cô cười như thế này, thật sự đẹp hơn tất cả những gì mình tưởng tượng.”

Cô đỏ mặt, cúi đầu, vội quay lại nhìn khung tranh trước mặt. Những cảm xúc ngọt ngào nhưng ngại ngùng khiến cô không thể tập trung hoàn toàn, nhưng đồng thời cũng tạo ra một sự rung động tinh tế mà cô chưa từng trải qua.

Họ tiếp tục di chuyển dọc phố cổ, từ quán café nhỏ tới những bức tường gạch cũ, rồi đến công viên nhỏ với những tán cây cao rợp bóng mát. Mỗi địa điểm đều tạo ra cơ hội cho những bức ảnh và bức vẽ phối hợp tuyệt vời. Đàm Thư luôn đứng gần cô, hướng dẫn cô tự nhiên, nhưng không hề áp đặt. Anh khéo léo tạo ra những khoảnh khắc ngẫu nhiên: ánh mắt vô tình chạm nhau, bàn tay vô tình gần nhau khi cô vươn lấy màu vẽ, và cả những lần gió thổi làm mái tóc cô bay.

Một lần, khi cô đang cúi xuống để phác thảo chi tiết một bức tranh, gió thổi mạnh làm mái tóc bay lên, che một nửa gương mặt. Đàm Thư nhanh nhẹn dùng tay đỡ, chỉnh lại mái tóc cho cô. Lục Hạ đỏ mặt, không biết nên cảm ơn hay từ chối. Anh chỉ cười, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch:

“Nhìn cô như vậy, thật sự rất hợp với ánh sáng tự nhiên.”

Cô lặng im, tim đập nhanh, đồng thời cảm thấy sự gần gũi vừa mới xuất hiện giữa họ. Từ những cử chỉ nhỏ, những khoảnh khắc tưởng chừng ngẫu nhiên, cô nhận ra rằng bản thân không còn cảm thấy khoảng cách giữa mình và anh.

Buổi trưa, họ nghỉ chân tại một quán café nhỏ ven phố. Lục Hạ mở hộp cơm mang theo, còn Đàm Thư ngồi đối diện, quan sát cô ăn, ánh mắt vừa tò mò vừa ẩn chút vui vẻ.

“Cô mang cơm theo à?” anh hỏi, giọng thoáng ngạc nhiên.

“Ừ… mình thích tự nấu, an toàn hơn,” cô trả lời, cười nhẹ.

Anh cười, nghiêng đầu: “Mình thường ăn ngoài, nhưng hôm nay… may mà có cơm của cô, nhìn thôi cũng thấy ngon.”

Cô đỏ mặt, bối rối, nhưng không khỏi cười. Khoảnh khắc này khiến họ cảm thấy thân thuộc hơn, không còn chỉ là đồng nghiệp mà là hai người đang dần hiểu nhau qua những chi tiết nhỏ, những cử chỉ tinh tế.

Buổi chiều, ánh nắng bắt đầu nghiêng vàng. Đàm Thư quyết định thử một số bức ảnh sáng tạo hơn, kết hợp ánh mắt, nụ cười và cử chỉ của Lục Hạ với từng chi tiết trong tranh. Anh đứng gần cô, hướng dẫn nhẹ nhàng:

“Hãy tự nhiên, đừng gồng mình. Chỉ cần là cô, mọi thứ sẽ đẹp nhất.”

Lục Hạ hít một hơi sâu, cố thả lỏng cơ thể. Khi cô cười, ánh mắt sáng lên, Đàm Thư nhanh tay ghi lại khoảnh khắc ấy. “Đẹp… thật sự đẹp,” anh thốt lên, nhưng như nói với khoảnh khắc, không phải trực tiếp với cô.

Khoảnh khắc này kéo dài, ánh nắng chiếu lên mái tóc, gió nhẹ thổi qua, và cả hai như quên đi thời gian, không gian xung quanh. Chỉ còn lại ánh sáng, màu sắc và sự kết nối tinh tế giữa họ.

Khi mặt trời dần tắt, ánh sáng vàng nhạt phủ khắp con phố cổ, họ đứng nhìn lại những bức ảnh và tranh đã tạo ra hôm nay. Những bức tranh phối hợp với ảnh sống động, tinh tế, chứa đựng cảm xúc và sự tinh tế trong từng chi tiết.

“Cô thấy sao?” Đàm Thư hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, mỉm cười: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng.”

Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng, nụ cười dịu dàng nhưng vẫn đầy tinh nghịch: “Hôm nay mới chỉ là khởi đầu. Còn nhiều điều thú vị đang chờ chúng ta.”

Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Một buổi chụp ảnh tưởng chừng chỉ là công việc, lại trở thành khởi đầu cho một câu chuyện mới – câu chuyện về hai con người xa lạ, dần cảm nhận nhau qua từng nhịp tim, từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ. Mùa hè này, không chỉ là nắng vàng rực rỡ, mà còn là khởi đầu ngọt ngào đầy hứa hẹn, nơi tình cảm nảy mầm giữa họ từng chút một, tinh tế nhưng mạnh mẽ như ánh sáng mặt trời chiếu qua từng tán lá.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×