Buổi sáng hôm sau, Lục Hạ tỉnh dậy với tâm trạng lẫn lộn. Cô vẫn nhớ ánh mắt và nụ cười của Đàm Thư trong buổi chụp ảnh ngoài trời hôm qua. Nhưng hôm nay, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác lạ: vừa háo hức, vừa lo sợ. Lo sợ rằng những cảm xúc ngọt ngào đang nảy mầm giữa họ có thể dẫn đến rắc rối, hoặc tệ hơn, sự gần gũi ngày hôm qua sẽ biến mất chỉ vì một hiểu lầm nhỏ.
Cô lặng lẽ nhấm nháp tách trà, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng mùa hè chói chang, từng đốm sáng nhảy nhót trên nền phố. Tâm trí cô vừa hồi tưởng những khoảnh khắc ngọt ngào, vừa tự hỏi: “Liệu hôm nay mình có thể bình tĩnh mà hợp tác không?”
Khi đến studio, cô thấy Đàm Thư đã có mặt, đang bận rộn kiểm tra máy ảnh và các thiết bị di động. Anh nhìn thấy cô, nở nụ cười quen thuộc, ánh mắt rực sáng:
“Chào buổi sáng, Lục Hạ! Hôm nay chúng ta sẽ làm việc ngoài công viên, ánh sáng sẽ đẹp hơn, còn gió thì… sẽ hợp với bức tranh của cô.”
Cô gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. “Ừ… được.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn hơi căng thẳng.
Khi họ chuẩn bị ra công viên, một nhóm sinh viên nhiếp ảnh đến gần, hỏi mượn studio di động để thực hành. Lục Hạ hơi ngạc nhiên, trong khi Đàm Thư vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Anh nhẹ nhàng nói với họ: “Chúng tôi đang có một buổi chụp quan trọng, xin phép được làm việc trước, nhưng các bạn có thể đứng gần xem để học hỏi.”
Lục Hạ nhìn cảnh tượng ấy, trong lòng bất giác cảm thấy một chút nghi ngờ. Ánh mắt anh luôn tập trung vào nhóm sinh viên, cười đùa và hướng dẫn họ cách chỉnh máy. Cô không hiểu sao cảm giác đó lại khiến tim mình chùng xuống. Một chút ghen tị mơ hồ, một chút lo lắng vô cớ bắt đầu len lỏi.
Khi họ đi đến công viên, Lục Hạ cố gắng tập trung vào công việc. Cô mở sketchbook, phác thảo những chi tiết cần kết hợp với ảnh. Nhưng trong lòng, hình ảnh Đàm Thư đang cười đùa với nhóm sinh viên vẫn hiện ra. Cô tự nhủ: “Mình đang quá nhạy cảm rồi, chỉ là công việc thôi mà.”
Đàm Thư nhanh chóng dựng chân máy và chuẩn bị ánh sáng. Anh quay sang cô, ánh mắt ấm áp: “Cô đứng vào ánh sáng này, chúng ta thử một vài góc chụp mới nhé.”
Cô hít một hơi sâu, cố gắng tập trung. Nhưng khi anh cúi xuống chỉnh ánh sáng, một sinh viên vô tình chen ngang, và Đàm Thư cười đùa với họ một cách thoải mái. Lục Hạ nhìn thấy, tim cô nhói lên. Một phần trong cô cảm thấy bị bỏ rơi, mặc dù lý trí nói rằng đó chỉ là bình thường, chỉ là hướng dẫn công việc.
Trong lúc Lục Hạ vẽ, cô vô tình phác thảo những đường nét với sự căng thẳng. Bàn tay run run, mắt lướt nhanh, cô cố gắng giấu đi cảm xúc. Đàm Thư nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của cô, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiếp tục chụp ảnh. Anh chưa kịp thắc mắc thì cô đột nhiên dừng lại, thu sketchbook lại, quay lưng đi.
Anh băn khoăn, bước theo cô: “Lục Hạ… sao cô lại như vậy? Có chuyện gì không ổn sao?”
Cô im lặng một lúc, rồi chỉ lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Không… không có gì đâu.”
Nhưng ánh mắt cô không che giấu được chút bối rối, xen lẫn nghi ngờ và một chút tổn thương vô cớ. Đàm Thư cảm nhận được sự thay đổi, ánh mắt lóe lên vẻ lo lắng, nhưng anh không muốn ép cô nói, chỉ mỉm cười nhẹ, cố gắng tạo bầu không khí thoải mái.
Buổi trưa, họ ngồi nghỉ dưới bóng cây, ánh nắng chiếu qua tán lá tạo thành những mảng sáng loang trên mặt đất. Đàm Thư bày ra vài món ăn nhẹ, nhưng Lục Hạ không còn hứng thú. Cô ngồi im, mắt lơ đãng nhìn xa xăm.
Anh nhẹ nhàng ngồi gần, hỏi: “Cô… có thật sự ổn không?”
Cô cúi đầu, lẩm bẩm: “Ừ… ổn thôi.” Nhưng trong lòng, cô vẫn không khỏi ghen tị mơ hồ. Cô tự nhủ: “Mình đang nhạy cảm quá mức rồi, nhưng sao tim vẫn nhói lên khi nhìn anh vui vẻ với người khác…”
Đàm Thư nhận thấy điều gì đó, ánh mắt trầm xuống. Anh quyết định tạo một khoảnh khắc vui vẻ để phá vỡ không khí căng thẳng: “Được rồi, mình sẽ thử một bức ảnh mới. Cô đứng vào ánh sáng này, còn mình sẽ chụp từ phía sau lưng cô, tạo cảm giác tự nhiên nhé.”
Lục Hạ ngẩng lên, hơi bất ngờ, nhưng cũng gật đầu. Khi cô đứng vào vị trí, ánh sáng chiếu lên mái tóc, tạo thành những tia sáng lấp lánh. Đàm Thư cúi xuống chụp vài bức, đồng thời nhẹ nhàng trêu: “Cô nhìn như một nàng thơ trong ánh nắng, phải cẩn thận kẻo mọi người trông thấy sẽ mê cô mất.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, tim nhói lên nhưng lại cảm thấy ấm áp. Anh vẫn giữ khoảng cách tinh tế, nhưng từng câu nói, từng ánh mắt đều khiến cô rung động.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu nghiêng vàng, họ tiếp tục đi dọc công viên. Lục Hạ bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù sự hiểu lầm nhỏ trong lòng vẫn còn. Đàm Thư nhận thấy cô thư giãn, nụ cười lại nở trên môi, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Anh đứng gần, nhắc nhở cô điều chỉnh góc vẽ, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để cô không cảm thấy bị áp lực.
Một lần, khi cô cúi xuống vẽ chi tiết, gió thổi mạnh làm trang giấy rung lên. Đàm Thư nhanh nhẹn dùng tay giữ giúp, ánh mắt gặp nhau, cả hai cùng cười. Khoảnh khắc đó xua tan mọi căng thẳng trong lòng Lục Hạ, khiến cô nhận ra rằng hiểu lầm chỉ là thoáng qua, còn tình cảm giữa họ đang dần trở nên sâu sắc hơn.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng nhạt phủ khắp công viên, hai người đứng nhìn lại thành quả của mình: những bức tranh kết hợp với ảnh, sống động, tinh tế và đầy cảm xúc.
“Cô thấy sao?” anh hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.
Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, nở nụ cười thật sự: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng. Và… hôm nay, mình cũng nhận ra… hiểu lầm chỉ là thoáng qua thôi.”
Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng, nụ cười dịu dàng nhưng tinh nghịch: “Mình biết. Hôm nay, chúng ta đã học cách phối hợp cùng nhau, không chỉ là công việc mà còn là cảm xúc.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Buổi hợp tác tưởng chừng chỉ là công việc, nhưng giờ đây đã trở thành một bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Hiểu lầm nhỏ vừa qua chỉ làm họ nhận ra rằng tình cảm giữa họ tinh tế và chân thật đến nhường nào.
Mùa hè này, ánh nắng không chỉ chiếu rọi trên con phố cổ, mà còn soi sáng những rung động mới mẻ trong trái tim Lục Hạ và Đàm Thư, hứa hẹn một câu chuyện ngọt ngào, lãng mạn, đầy bất ngờ phía trước.