lạc vào mùa hạ của em

Chương 6: Giải Quyết Hiểu Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lục Hạ thức dậy với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Cơn ghen mơ hồ của ngày hôm qua đã dần tan biến, nhưng cô vẫn giữ trong lòng một chút lo lắng nhỏ: liệu hôm nay khi gặp Đàm Thư, mọi thứ có trở lại bình thường không? Cô nhấm nháp tách trà, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng xuyên qua tán lá nhảy nhót trên mặt đất, khiến tâm trạng cô dịu lại.

Cô tự nhủ: “Mình cần bình tĩnh, tập trung vào công việc, và… đừng để hiểu lầm làm ảnh hưởng đến buổi hợp tác.”

Khi đến studio, Đàm Thư đã có mặt từ sớm. Anh đang sắp xếp các thiết bị, ánh mắt dõi theo từng chi tiết nhỏ, nhưng khi nhìn thấy Lục Hạ bước vào, nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên khuôn mặt anh.

“Chào buổi sáng, Lục Hạ! Hôm nay chúng ta sẽ thử chụp ảnh trong phòng sáng mới. Ánh sáng ở đây rất mềm mại, sẽ phù hợp với những chi tiết tinh tế trong bức tranh của cô.”

Cô mỉm cười, cảm thấy tim mình nhẹ nhõm hơn. “Ừ… được.” Giọng cô vẫn nhẹ nhàng nhưng tự tin hơn, vì cô biết rằng hôm nay sẽ là cơ hội để họ xóa bỏ mọi khoảng cách còn sót lại.

Anh tiến lại gần, giọng dịu dàng: “Hôm qua, có lẽ cô hơi khó chịu vì mình… quá tập trung vào việc hướng dẫn nhóm sinh viên. Mình xin lỗi nếu làm cô thấy không thoải mái.”

Lục Hạ hơi ngạc nhiên, mắt mở to. Cô chưa kịp nói gì, Đàm Thư tiếp tục: “Mình không hề để ý rằng hành động của mình khiến cô hiểu nhầm. Thật sự, mình chỉ muốn chia sẻ niềm vui với mọi người thôi, không hề nghĩ đến cảm giác của cô.”

Cô lặng im một chút, tim nhói lên vì cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô thở dài, rồi mỉm cười: “Mình… cũng xin lỗi. Hình như mình đã quá nhạy cảm. Thật ra… mình chỉ lo lắng thôi.”

Anh cười, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn tinh nghịch: “Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu lại. Không ghen tị, không lo lắng, chỉ còn công việc và… cô.”

Cô cười, ánh mắt lấp lánh, cảm giác gắn kết giữa họ trở nên sâu sắc hơn. Buổi sáng hôm đó, họ bắt đầu thử nghiệm những bức ảnh phối hợp với tranh trong studio mới. Ánh sáng tự nhiên chiếu qua khung cửa kính lớn, tạo ra những mảng sáng mềm mại, làm nổi bật những chi tiết tinh tế trong tranh của Lục Hạ.

Trong khi Lục Hạ tập trung phác thảo chi tiết, Đàm Thư đứng gần, chỉnh góc máy, đồng thời khéo léo tạo ra những khoảnh khắc tự nhiên: ánh mắt gặp nhau, nụ cười bất chợt, và cả những lần gió thổi nhẹ làm tóc cô bay. Mỗi chi tiết đều khiến trái tim cô rung động nhưng không còn căng thẳng như hôm qua.

Một lần, khi cô cúi xuống phác thảo những nét cuối cùng, anh khẽ bước tới, giữ lấy tay cô để tránh làm ngã giấy:

“Cẩn thận, cô không muốn bức tranh của mình bị hỏng đâu.”

Cô đỏ mặt, nhưng không né tránh nữa. Thay vào đó, cô nhìn anh, cười nhẹ: “Cảm ơn anh… Đàm Thư.”

Khoảnh khắc ấy trôi qua như một giây phút ngừng lại giữa thời gian, chỉ còn ánh sáng, sự tinh tế trong từng đường nét tranh, và cả tình cảm vừa ngọt ngào vừa dịu dàng mà họ dành cho nhau.

Buổi trưa, họ ra ngoài sân nhỏ phía sau studio để nghỉ ngơi. Ánh nắng chiếu qua tán cây, tạo thành những mảng sáng loang trên mặt đất. Đàm Thư đặt lên bàn vài món ăn nhẹ, còn Lục Hạ mở hộp cơm mang theo.

Anh nhìn cô, giọng trầm ấm: “Hôm nay, cô có muốn nghỉ ngơi nhiều hơn một chút không? Chúng ta còn nhiều bức tranh và ảnh phải hoàn thiện.”

Cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh: “Ừ… nghỉ một chút thôi. Nhưng mình cũng muốn tiếp tục sau khi ăn xong.”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng. Họ ăn trong im lặng, nhưng không phải im lặng căng thẳng, mà là im lặng hòa quyện với sự thân thuộc, sự gần gũi tinh tế khiến cả hai cảm thấy an toàn.

Sau khi ăn xong, họ trở lại với công việc. Buổi chiều, Đàm Thư thử một số góc chụp sáng tạo hơn, kết hợp ánh mắt, cử chỉ và nụ cười của Lục Hạ với từng chi tiết trong tranh. Anh hướng dẫn cô nhẹ nhàng:

“Hãy tự nhiên, cô cứ cười, còn mọi thứ sẽ đẹp nhất.”

Lục Hạ hít một hơi sâu, thả lỏng cơ thể. Khi cô cười, ánh mắt sáng lên, anh nhanh tay chụp vài bức, nhưng vẫn giữ khoảng cách vừa đủ để cô cảm thấy thoải mái. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng chiếu lên mái tóc, gió thổi nhẹ, tạo nên một khung cảnh như trong tranh, khiến cả hai như quên đi thời gian.

Trong lúc nghỉ giải lao, Đàm Thư rủ cô đi dạo quanh sân vườn nhỏ phía sau. Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua những tán cây, tạo thành những đốm sáng nhảy múa trên mặt đất. Anh cầm tay cô một cách tự nhiên, nhưng không quá mạnh, vừa đủ để cô cảm nhận được sự ấm áp.

“Cảm giác… hôm nay khác với mọi ngày,” anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch. “Cô cũng cảm nhận được không?”

Cô nhìn anh, tim đập nhanh, nở một nụ cười nhẹ: “Ừ… cảm giác này… rất tốt.”

Họ dừng lại bên một bức tường gạch cũ, nơi ánh sáng chiếu xuống tạo thành mảng sáng vàng óng. Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:

“Hôm qua và hôm nay… mình nhận ra, sự tin tưởng và thấu hiểu quan trọng hơn mọi thứ. Hiểu lầm nhỏ chỉ khiến mình nhận ra rằng… mình thật sự quan tâm cô.”

Cô cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng không hề sợ hãi hay căng thẳng. Thay vào đó, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể. “Mình cũng vậy… Đàm Thư.”

Khoảnh khắc ấy, ánh sáng chiếu lên mái tóc, gió thổi nhẹ, cả hai như đứng trong một bức tranh sống động, nơi thời gian dừng lại, chỉ còn hai con người đang hiểu và cảm nhận nhau.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng nhạt tràn khắp sân vườn, họ nhìn lại thành quả hôm nay: những bức tranh kết hợp ảnh sống động, tinh tế, chứa đựng cảm xúc và sự gắn kết mới mẻ.

“Cô thấy sao?” anh hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.

Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng. Và… hôm nay, mình nhận ra rằng hiểu lầm chỉ làm chúng ta gắn kết hơn.”

Anh mỉm cười, ánh mắt rực sáng, nụ cười dịu dàng nhưng tinh nghịch: “Đúng vậy. Và mình tin, từ hôm nay, chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau tạo ra nhiều điều đẹp đẽ hơn nữa.”

Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Một ngày tưởng chừng chỉ là công việc, giờ đây đã trở thành bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ. Hiểu lầm nhỏ đã được giải quyết, thay vào đó là sự tin tưởng, thấu hiểu và tình cảm nảy nở tinh tế nhưng mạnh mẽ.

Mùa hè này, ánh nắng không chỉ chiếu rọi trên studio hay sân vườn, mà còn soi sáng trái tim Lục Hạ và Đàm Thư, hứa hẹn một câu chuyện ngọt ngào, lãng mạn và đầy bất ngờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×