Buổi tối buông xuống, thành phố chìm trong ánh đèn vàng ấm áp. Lục Hạ đứng bên cửa sổ căn hộ, nhìn ra phố phường nhộn nhịp nhưng cũng bình yên. Cô nhấp một ngụm trà nóng, tự hỏi liệu hôm nay, khi gặp Đàm Thư, có thể giữ được sự tự nhiên và thân mật như ban ngày không. Trái tim cô vẫn còn rộn ràng từ buổi hợp tác trong ngày, khi ánh sáng chiếu lên từng chi tiết trong tranh và trong bức ảnh của họ.
Cô nhẹ nhàng gói sketchbook vào túi, kiểm tra lại màu vẽ và các vật dụng cần thiết. Buổi tối hôm nay họ sẽ cùng nhau làm việc tại một quán café nghệ thuật mà Đàm Thư thường lui tới. Không gian nhỏ, ấm áp, ánh đèn vàng dịu, sẽ là nơi lý tưởng để vừa vẽ, vừa chụp ảnh, đồng thời tạo cơ hội cho họ gần gũi hơn trong không gian riêng tư.
Khi đến quán, Đàm Thư đã có mặt từ trước. Anh đứng gần cửa, nụ cười tinh nghịch nhưng ánh mắt đầy dịu dàng:
“Chào buổi tối, Lục Hạ. Không khí ở đây tuyệt lắm, mình nghĩ sẽ phù hợp với những chi tiết tinh tế trong tranh và ánh sáng ấm áp cho ảnh.”
Cô gật đầu, cảm giác tim đập nhanh. “Ừ… được.” Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt không giấu được sự hào hứng.
Họ chọn một bàn gần cửa sổ, ánh sáng vàng từ đèn trần chiếu xuống, làm nổi bật màu sắc trong tranh và ảnh. Đàm Thư nhanh chóng dựng máy ảnh, chỉnh ánh sáng, còn Lục Hạ mở sketchbook, chuẩn bị bắt đầu phác thảo chi tiết. Không gian yên tĩnh nhưng ấm áp, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và tiếng cười khẽ của vài khách hàng khác.
Khi bắt đầu làm việc, Đàm Thư đứng gần, hướng dẫn cô chỉnh ánh sáng, chọn góc chụp, nhưng ánh mắt anh luôn dõi theo từng cử chỉ, từng nụ cười của cô. Mỗi lần họ chạm tay vô tình, cả hai đều đỏ mặt, nhưng không né tránh nữa. Thay vào đó, họ cười nhẹ, tim đập nhanh nhưng cảm giác gần gũi và tin tưởng đã lấn át sự ngại ngùng.
Một lần, khi Lục Hạ cúi xuống phác thảo chi tiết, gió nhẹ thổi qua từ cửa sổ, làm tóc cô bay. Đàm Thư nhanh tay chỉnh lại mái tóc, ánh mắt họ chạm nhau trong một khoảnh khắc dài. Anh khẽ cười, giọng dịu dàng:
“Cô… thật sự đẹp khi tập trung vẽ.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, nhưng lòng dâng lên cảm giác ấm áp và rung động. “Cảm… cảm ơn anh,” cô lắp bắp, giọng nhỏ nhẹ.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, không gian yên tĩnh, ánh sáng vàng ấm áp chiếu lên mái tóc và gương mặt họ. Cảm giác thân mật, dịu dàng nhưng tràn đầy sự tinh tế khiến cả hai không muốn phá vỡ.
Sau một lúc, họ tạm nghỉ, ngồi đối diện nhau, nhâm nhi trà nóng. Đàm Thư nhìn cô, giọng trầm ấm:
“Hôm nay, ánh sáng và không gian đều hợp với cô. Cô có muốn thử một vài bức ảnh đặc biệt hơn không? Kiểu… khoảnh khắc tự nhiên, chỉ có chúng ta và ánh sáng.”
Lục Hạ gật đầu, ánh mắt lấp lánh. “Ừ… mình muốn thử.”
Anh nhẹ nhàng hướng dẫn cô đứng vào ánh sáng từ cửa sổ, chỉnh tư thế một cách tự nhiên, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế. Khi cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt họ gặp nhau, và nụ cười bất chợt xuất hiện trên môi cô. Anh nhanh tay chụp vài bức ảnh, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch nhưng dịu dàng:
“Cô cười như vậy… thật sự đẹp hơn mình tưởng tượng.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, nhưng không né tránh. Thay vào đó, cô mỉm cười nhẹ, cảm giác rung động tràn đầy.
Buổi tối tiếp tục trong không gian ấm áp, ánh sáng vàng từ đèn chiếu xuống tạo thành những mảng sáng mềm mại trên bàn, trên sketchbook và trên mái tóc Lục Hạ. Họ cùng nhau làm việc, vừa vẽ, vừa chụp, nhưng những khoảnh khắc thân mật tinh tế – ánh mắt, nụ cười, và những cử chỉ vô tình chạm tay – khiến trái tim cả hai rung động.
Một lần, khi Lục Hạ đứng dậy lấy màu, tay cô vô tình chạm vào tay Đàm Thư. Anh khẽ nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Không sao… chỉ là khoảnh khắc tự nhiên thôi.”
Cô đỏ mặt, nhưng cảm giác ấm áp lan tỏa. Lần này, cô không né tránh, chỉ mỉm cười và tiếp tục công việc. Cảm giác thân mật vừa ngại ngùng vừa ngọt ngào khiến buổi tối trở nên khác lạ, tràn đầy cảm xúc.
Khi công việc tạm xong, Đàm Thư rủ cô đi dạo quanh con phố ven quán café. Ánh đèn vàng chiếu xuống, tạo thành những mảng sáng lung linh trên mặt đất. Họ đi bên nhau, đôi khi chạm vai, đôi khi ánh mắt chạm nhau trong im lặng nhưng đầy cảm xúc.
“Cảm giác… tối nay thật khác biệt,” anh nói, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch. “Cô cũng cảm nhận được không?”
Cô nhìn anh, tim đập nhanh, nở một nụ cười nhẹ: “Ừ… rất khác, và… rất tốt.”
Anh nắm tay cô một cách tự nhiên, vừa đủ để cô cảm nhận được sự ấm áp, nhưng không quá mạnh để khiến cô bối rối. Khoảnh khắc ấy kéo dài, ánh sáng vàng chiếu trên mái tóc, gió nhẹ thổi qua, tạo nên khung cảnh như trong tranh, nơi thời gian như ngừng lại.
Họ dừng lại bên bờ hồ nhỏ, ánh đèn phản chiếu lên mặt nước, tạo thành những tia sáng lung linh. Đàm Thư nhẹ nhàng cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô:
“Hôm nay, mình nhận ra rằng… cảm xúc giữa chúng ta tinh tế nhưng thật sự quan trọng. Hiểu lầm nhỏ đã qua, và giờ đây, mình muốn cô biết rằng… mình quan tâm cô hơn mọi thứ.”
Cô cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng không sợ hãi hay bối rối. Thay vào đó, cô mỉm cười dịu dàng: “Mình… cũng vậy, Đàm Thư.”
Khoảnh khắc ấy, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên cả hai, gió thổi nhẹ, họ đứng yên, cảm nhận sự gần gũi, tin tưởng và tình cảm nảy nở. Buổi tối tưởng chừng chỉ là công việc và ánh sáng, giờ đây đã trở thành bước tiến quan trọng trong mối quan hệ của họ.
Khi mặt trời đã khuất, ánh đèn phố chiếu sáng cả con đường, họ tay trong tay trở lại quán café, nhìn lại những bức ảnh và tranh đã tạo ra hôm nay. Mỗi bức tranh, mỗi bức ảnh đều chứa đựng cảm xúc, sự tinh tế và tình cảm ngọt ngào vừa nảy nở giữa họ.
“Cô thấy sao?” anh hỏi, ánh mắt đầy mong đợi.
Lục Hạ nhìn từng bức, rồi nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ: “Rất… hoàn hảo. Hơn cả mình tưởng tượng. Và… hôm nay, mình nhận ra rằng tình cảm giữa chúng ta thật sự tinh tế nhưng mạnh mẽ.”
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng và rực sáng: “Đúng vậy. Và mình tin rằng, từ hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra nhiều khoảnh khắc đẹp đẽ hơn nữa.”
Cô gật đầu, lòng rộn ràng. Buổi tối tưởng chừng chỉ là công việc, giờ đây đã trở thành bước ngoặt trong mối quan hệ của họ. Tình cảm vừa ngọt ngào, vừa tinh tế, đang nảy nở, hứa hẹn một mùa hè đầy ánh nắng, màu sắc và rung động.