lần đầu đầy nước mắt

Chương 2: Lần Đầu Chạm Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

An Hạ không nghĩ rằng mình sẽ gặp chỉ huy cấp cao đầu tiên bằng một… cú ngã lăn quay vào vũng nước giữa rừng, kèm theo đó là một cảnh tượng mà về sau, mỗi lần nhớ lại cô đều chỉ muốn lấy kim khâu vá lại luôn cả ký ức. Sáng sớm hôm ấy, sau một đêm ngủ không yên giấc vì tiếng máy bộ đàm rè rè và tiếng súng bắn huấn luyện vọng từ xa, An Hạ rời khỏi lều y tế sớm hơn thường lệ. Cô cần ra bìa rừng lấy mẫu cây thuốc – một nhiệm vụ “phụ” nhưng do chính cô đề xuất, để bào chế tạm thời thuốc kháng viêm dạng dân gian, bởi kho dược phẩm của trạm đã gần cạn kiệt. Mưa đêm qua khiến đất rừng sũng nước, từng bước chân như dính chặt vào bùn nhão. Đường mòn quanh co, thấp thoáng giữa những bụi cây gai và dây leo rối rắm. An Hạ khoác chiếc áo mưa bộ đội đã cũ, mũ trùm kín đầu, đôi giày cao su lún xuống bùn tới mắt cá. Không khí buổi sáng ẩm lạnh, sương dày đến mức phủ trắng cả tầm nhìn. Thỉnh thoảng, cô vẫn nghe thấy tiếng chim rừng vọng xa và âm thanh kim loại va chạm — tiếng súng tháo lắp, tiếng nạp đạn… những dấu hiệu cho thấy đội lính đặc nhiệm vẫn đang huấn luyện gần đây. Cô không đi vào khu vực được đánh dấu cấm, chỉ lách qua mấy bụi cây, dựa vào bản đồ sơ lược ghi tay do một y tá trẻ cung cấp. Trạm thu thập dược liệu ở cách trạm chính khoảng 700m, rìa một con suối nhỏ. Nhưng do mưa lớn, lối đi bị lấp, đất nhão khiến bước chân trượt liên tục. Cô bực bội cúi xuống kéo ống quần thì đột nhiên một âm thanh vang lên ở phía trước khiến cô khựng lại. Tiếng nước chảy... Không, không phải tiếng suối. Là tiếng người... tiểu tiện. Tiếng nước dội thành từng dòng, mạnh và liên tục như thể ai đó đang thoải mái “giải quyết nỗi buồn” ngay giữa thiên nhiên. An Hạ luống cuống định quay lại thì… chân trái trượt hẳn khỏi mô đất, cả người cô ngã chúi đầu về phía trước, lăn đúng vào đám cây rậm rạp trước mặt. Tay cô vướng vào một nhánh gai khiến nó rách toạc phần tay áo. Trong giây phút ấy, cô buộc phải chống tay để ngẩng đầu, và hình ảnh đầu tiên lọt vào mắt cô là... Một người đàn ông cao lớn, quay lưng về phía cô. Đang đứng tiểu. Không có áo ngoài. Chỉ mặc quần dã chiến, hiện tại đang... tụt xuống ngang gối. Lưng anh ta rắn chắc, cơ bắp căng tràn dưới làn da rám nắng. Còn phía dưới... Thứ không nên thấy lại hiện ra vô cùng rõ ràng. An Hạ muốn hét lên. Nhưng cổ họng cô nghẹn lại vì sốc. Cô lùi về sau theo phản xạ, chân lại giẫm phải cành khô tạo nên tiếng “rắc” rõ mồn một. Người đàn ông lập tức quay đầu. Ánh mắt như dao chém ngang tầm mắt cô. Cô chỉ kịp úp mặt xuống đất, tim đập thình thịch. Tiếng kéo khóa quần vang lên. Rất nhanh, rất gọn. Rồi tiếng bước chân nặng nề giẫm lên nền đất ướt nhẹp. “Cô là ai?” – Giọng trầm, sắc, và lạnh buốt như kim loại. An Hạ vẫn úp mặt xuống đất, nói qua kẽ răng: “Tôi... tôi là bác sĩ… đi lấy mẫu thuốc…” “Cô vừa nhìn thấy gì?” “Không thấy gì hết! Thật sự! Tôi không cố ý…” Cô cảm giác mặt mình nóng như bị sốt cao. Cả người ướt sũng bùn đất, nhưng cảm giác nhục nhã chiếm hết mọi giác quan. Một đôi giày quân đội đập xuống ngay trước mặt cô. Cô dám thề là anh ta đang nhìn cô chằm chằm. “Đứng dậy.” Cô do dự, rồi lồm cồm ngồi dậy, mắt cố tránh ánh nhìn kia. Mặt đỏ như cà chua chín. Người đàn ông trước mặt mặc quân phục đàng hoàng lại, mũ kéo thấp, ánh mắt lạnh và nghiêm như hình sự thẩm tra. Anh ta cao tầm mét tám, vai rộng, làn da đồng cháy sậm màu, và ánh mắt – thứ khiến cô không thể giả vờ như không thấy gì – đen, sâu và đầy sát khí. “Cô tên gì?” “…An Hạ.” “Cô biết mình vừa xâm nhập khu vực huấn luyện cấm không?” “Tôi… tôi không biết! Tôi chỉ đi theo bản đồ lấy thuốc…” Anh ta rút từ túi ra một bản sơ đồ địa hình nhỏ. “Cô dùng cái này chứ gì? Ai đưa cho cô?” “Y tá Trình Văn.” “Trình Văn?” – Anh ta nhíu mày. “Cậu ta đâu rồi?” “Tôi không biết… Có vấn đề gì sao?” Anh không trả lời. Mặt anh trầm xuống, rồi lạnh lùng thu bản đồ lại, ra hiệu cho cô đi theo. An Hạ bị “áp giải” trở lại trạm trong im lặng. Cô lết theo sau, cúi gằm mặt như con mèo ướt. Trời bắt đầu hửng nắng, càng khiến lớp bùn đất trên áo cô khô lại, đóng thành mảng xù xì, gây ngứa râm ran. Về đến cổng trạm, anh ta ra lệnh: “Vào rửa sạch người. Sau đó đến lều chỉ huy báo cáo.” “Anh là ai mà tôi phải—” “Trịnh Duy Khải.” – Anh cắt ngang, nhìn cô. “Đại tá chỉ huy trạm.” An Hạ như chết đứng. Trong đầu cô dội lại bản hồ sơ hôm qua đọc vội: “Trịnh Duy Khải – Đại tá, chỉ huy đơn vị đặc nhiệm số 07.” Trời đất ơi. Người cô vừa nhìn thấy… “cái đó”… chính là sĩ quan cấp cao nhất ở đây. Sau một tiếng tắm rửa, gội đầu, thay quân phục sạch, An Hạ đến lều chỉ huy. Trịnh Duy Khải ngồi sau bàn làm việc gỗ đơn sơ, xung quanh là bản đồ địa hình, bộ đàm và giấy tờ xếp chồng. Anh không nhìn cô khi cô bước vào, chỉ ra lệnh: “Ngồi.” “Chuyện sáng nay… tôi xin lỗi. Tôi không biết anh đang...” “Cô không cần xin lỗi vì nhìn thấy.” – Anh cắt lời. “Chỉ cần đảm bảo cô không kể cho bất kỳ ai.” “Tôi không... tôi đâu có biến thái…” “Không. Nhưng người khác thì có thể nghĩ thế.” – Anh nhìn cô chằm chằm. “Và tôi không muốn trở thành trò cười.” An Hạ cắn môi. Gò má vẫn đỏ ửng vì xấu hổ. Anh tiếp tục, giọng nghiêm: “Từ giờ, khu vực phía tây bìa rừng được đánh dấu màu đỏ. Cấm đi vào. Nếu có gì cần, nộp đơn xin phép trực tiếp qua tôi.” “...Rõ.” “Cô có thể đi.” Cô đứng dậy, cúi đầu, bước nhanh ra cửa. Nhưng khi tay vừa chạm vào rèm lều, giọng anh gọi lại: “An Hạ.” “...Vâng?” Anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt không còn sắc lạnh nữa, mà là một thoáng nụ cười như không cười: “Lần sau... nếu có nhìn thấy nữa thì đừng hoảng. Tôi sẽ mặc đẹp hơn cho cô xem.” “Anh…!!” – Cô quay phắt lại, nhưng anh đã cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, như thể chưa từng nói gì. Cô nghiến răng, bỏ đi. Từ sau lần đó, mỗi khi gặp Trịnh Duy Khải ở trạm, An Hạ đều đỏ mặt và tăng tốc như chạy giặc. Nhưng có một điều cô không thể phủ nhận, dù không bao giờ thừa nhận thành lời: Cơ thể anh ta thật sự… rất đáng để nhớ.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.