Có những mối quan hệ ngay từ đầu đã sai, nhưng vẫn cứ lớn lên như cây dại giữa vườn cấm.
Tuyết rơi không nhiều, chỉ đủ mỏng để phủ lên hàng rào ban công một lớp trắng nhàn nhạt. California mùa này lẽ ra không lạnh đến vậy – nhưng từ hôm qua, nhiệt độ đã bất ngờ giảm xuống dưới 0.
Hạ cuộn mình trong chiếc chăn bông, ngồi lặng trên sofa giữa phòng khách. Đèn sàn vàng dịu rọi lên mái tóc đen dài buông xõa. Đôi mắt cô nhìn trân trân vào màn hình laptop đang mở dở bài luận, nhưng chẳng chữ nào vào đầu.
Trong lòng cô chỉ có một hình ảnh: người đàn ông vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Anh Khánh – chú ruột cô, người đàn ông trẻ hơn cha Hạ gần một con giáp, nhưng không kém phần nghiêm khắc. Khi mẹ Hạ nhờ vả, Khánh nhận lời cho cô ở nhờ trong căn hộ penthouse của mình tại Pasadena, với điều kiện: giữ khoảng cách, sống độc lập, không can thiệp vào đời nhau.
Ban đầu mọi thứ diễn ra đúng như vậy.
Nhưng mọi chuyện đã khác, kể từ lần đầu tiên Hạ bước ra khỏi phòng với chiếc váy ngủ mỏng tang vào một đêm mùa thu. Cô không cố ý – hoặc ít nhất là thế. Nhưng ánh mắt anh Khánh dừng lại quá lâu, đủ lâu để khiến một nỗi run rẩy kỳ lạ len vào lồng ngực cô.
Cô bắt đầu để ý hơn đến từng ánh mắt, cử chỉ của anh. Bắt đầu thử thách anh bằng những chiếc áo hở lưng, những lần vô tình chạm nhẹ, những câu nói nửa đùa nửa thật.
Anh vẫn tránh né. Nhưng Hạ biết, trong ánh mắt ấy có điều gì đó đã đổi khác.
Tối nay cũng vậy.
Cô biết anh vừa tắm xong. Mùi sữa tắm dịu nhẹ lướt qua khi anh đi ngang. Hạ cố tình rướn người lấy chiếc điều khiển từ xa – động tác kéo căng khiến chiếc áo len mỏng bó sát lưng, để lộ một khoảng eo trắng mịn. Cô nghe thấy anh dừng bước trong một tích tắc.
Rồi anh ho nhẹ, đi thẳng vào phòng bếp.
Hạ mím môi, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khóe miệng.
"Anh nghĩ em chỉ là một đứa con nít sao?" – cô nghĩ thầm.
"Em 21 tuổi. Em đủ lớn để biết mình đang muốn gì."