“Có những đêm, chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ đốt cháy cả khoảng cách máu mủ.”
Gió rít từng cơn ngoài cửa kính. Tuyết rơi ngày càng dày. Ánh sáng trắng nhạt mù mịt phủ kín những tòa nhà phía xa, như thể cả thế giới đang bị nhấn chìm trong sự im lặng lạnh lẽo.
Điện vừa phụt tắt. Đèn sưởi cũng ngừng hoạt động. Căn hộ tầng 25 đột ngột chìm vào bóng tối lạnh buốt. Trong phòng khách, chỉ còn ánh sáng leo lét của hai cây nến.
Hạ quấn chiếc chăn bông quanh người, ngồi bó gối trên sofa. Ngón tay cô run nhẹ, môi tái đi vì lạnh. Gió luồn qua khe cửa sổ khiến thân thể mỏng manh của cô càng co lại nhỏ hơn.
Chú Khánh bước ra từ phòng ngủ. Trên người chú chỉ khoác một chiếc hoodie xám và quần thể thao, mái tóc còn ẩm sau khi tắm. Dáng chú cao, vai rộng, bước đi dứt khoát nhưng ánh mắt lại có vẻ lặng lẽ, trốn tránh điều gì đó.
– Cả khu này cúp điện rồi, có thể do bão tuyết. – chú nói, giọng trầm đều, không cảm xúc.
– Lạnh quá chú ơi... – Hạ rên lên khe khẽ, siết chặt chiếc chăn, giọng cô cố tình nhẹ như hơi thở.
Chú nhìn cô, ánh mắt dừng lại nửa giây, rồi quay đi. Hạ nhận thấy sự lảng tránh ấy – và trong lòng cô lại nổi lên một nụ cười thầm, vừa thích thú vừa đau đáu.
“Cháu đang làm gì vậy, Hạ?” – cô tự hỏi, nhưng không dừng lại.
Ngoài trời, gió mạnh hơn. Trong phòng, hơi lạnh bắt đầu ngấm vào cả sàn nhà. Căn hộ vốn hiện đại giờ bỗng trở nên lạnh lẽo như một khối băng treo giữa trời.
– Không ổn rồi. Nếu cứ thế này thì... – chú nói khẽ, rồi mở tủ lấy tấm chăn lông lớn, trải xuống dưới sàn giữa phòng khách. – Cháu xuống đây đi. Sát sàn sẽ ấm hơn sofa.
Hạ lặng lẽ bước xuống, quấn chăn quanh người, rồi chui vào lớp chăn lớn mà chú vừa chuẩn bị. Cô nằm nghiêng, lưng quay về phía chú. Không gian giữa hai người chỉ cách nhau một nhịp thở.
Chú cũng nằm xuống bên kia, tay vẫn đặt ngoài chăn, giữ một khoảng cách rất rõ ràng. Hơi thở của chú đều đều, nhưng Hạ biết: bên trong, chú không hề bình tĩnh.
Cô xoay người lại, đối mặt. Ánh mắt cô tìm đến chú trong ánh nến mờ. Gương mặt ấy – góc cạnh, lạnh lùng, đôi mắt u uẩn và đôi môi lúc nào cũng mím chặt như kìm nén điều gì đó.
– Chú... không lạnh sao? – cô hỏi nhỏ, giọng cô như chìm hẳn vào tiếng gió rít.
– Chú ổn. Cháu cố ngủ đi, mai chắc trời sẽ khá hơn.
Hạ im lặng. Rồi, như một phản xạ bản năng, cô vươn tay, đặt nhẹ lên tay chú. Lạnh. Rất lạnh. Cô không buông ra. Và chú... cũng không rút lại.
Một giây.
Hai giây.
Năm giây.
– Cháu đừng như vậy… – giọng chú khàn đi, nhẹ nhưng đầy nén nhịn.
– Như vậy là như thế nào? – cô nhìn sâu vào mắt chú.
– Cháu biết rõ mà.
Hạ cúi xuống. Khoảng cách chỉ còn vài centimet. Giọng cô gần như thì thầm:
– Vậy… chú có sợ cháu không?
Chú nhìn cô, đôi mắt ấy không còn lảng tránh nữa. Mà là một thứ gì đó – vừa đau khổ, vừa giằng xé.
– Chú không sợ cháu… Chú sợ chính mình.
Một khoảng im lặng kéo dài.
Rồi Hạ đưa tay, nhẹ nhàng vòng qua eo chú. Hành động rất chậm, đủ để nếu chú muốn – có thể gạt tay cô ra.
Nhưng chú không làm vậy.
Thay vào đó, chú siết nhẹ tay lại – ôm cô trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, gần như vô thức.
Trong cái lạnh cắt da, hai cơ thể run rẩy tìm đến nhau – không phải vì thiếu sưởi, mà vì thiếu một thứ ấm hơn: cảm xúc được phép chạm vào.
Và chính trong đêm tuyết rơi ấy, ranh giới bắt đầu bị xô lệch…