Lằn Răn Tuyết Trắng (The Snow Between Us)

Chương 12: Khi con khóc, mọi im lặng đều tan vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 12 – Khi con khóc, mọi im lặng đều tan vỡ

“Con đến từ tình yêu bị cấm, nhưng trong tiếng khóc đầu tiên ấy… là sự trong lành mà cả thế giới không thể chối từ.”


Mùa xuân năm ấy đến sớm. Trời ấm hơn thường lệ. Bầu trời California trong và cao, gió thổi dịu dàng qua cửa kính bệnh viện.

Hạ được đưa vào phòng chờ sinh lúc 3 giờ sáng. Cơn co bắt đầu từ tối hôm trước, đều và đau theo từng đợt, như thể cơ thể cô đang viết lên bản nhạc mở đầu cho một cuộc đời mới.

Khánh không rời cô nửa bước. Mồ hôi anh túa ra, tay run bần bật dù cố tỏ ra bình tĩnh.
– Chú ở đây… Chú sẽ không rời đi đâu.
– Em biết mà… – Hạ mím môi, mồ hôi ướt lưng áo, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng.


10 tiếng sau.

Phòng sinh mờ sáng. Tiếng máy đo tim thai đều đặn như một chiếc đồng hồ đếm ngược.

Hạ kiệt sức. Cơn đau dồn dập, cắn xé, như thể cả thế giới đang lội qua cơ thể cô chỉ để mở lối cho một sự sống ra đời.
Cô hét lên. Cắn chặt răng. Gào đến khàn cả giọng.

Khánh siết tay cô, gục xuống bên tai, thì thầm:

– Cố lên… chỉ cần qua được… chỉ cần con ra đời bình an… mọi thứ sẽ đáng giá…

Và rồi…

Một tiếng khóc. Cao. Rõ. Mạnh.


Y tá hô lên:
– Là bé gái! Khỏe mạnh, da hồng, cân nặng tốt!

Bầu không khí bỗng vỡ tung trong một tiếng khóc nhỏ.

Khánh rơi nước mắt.

Anh đã tưởng, nếu con sinh ra mang khiếm khuyết… anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Nhưng không. Con đã đến – đẹp như một lời tha thứ từ bầu trời.


Bé gái được đặt lên ngực Hạ.

Cô khóc. Không phải vì đau. Mà vì tình yêu lớn đến mức không nói thành lời.
Da thịt nhỏ xíu ấy mềm như lụa, ấm như lửa, nhưng nặng như cả định mệnh.

– Con gái ơi… Con đã đến…
– Con không cần biết mẹ con và ba con là ai. Chỉ cần con biết, con được sinh ra vì tình yêu… không phải vì lỗi lầm…

Khánh đứng bên giường, nhìn hai mẹ con như thể anh đang chứng kiến một phép màu vừa nở ra từ máu và nước mắt.

Anh khẽ thì thầm, vừa đủ để Hạ nghe:

– Nếu có kiếp sau… chú vẫn muốn yêu em. Và nếu phải trả giá… thì hãy để chú trả hết.
Nhưng bây giờ… hãy để ba ôm con gái mình một chút…


Anh bế con gái lên. Đứa bé nắm lấy ngón tay anh bằng bàn tay tí hon, và ngước mắt nhìn… chưa thấy rõ, nhưng như thể biết rằng người này – sẽ là chỗ dựa đầu tiên và cuối cùng trong đời nó.

Hạ mỉm cười.

– Ba con lóng ngóng quá…

– Nhưng mà yêu con hết lòng.


“Con à, nếu một ngày nào đó con biết sự thật về cách con được sinh ra… xin con đừng giận ba mẹ.
Vì ngay từ giây phút đầu tiên ấy… ba mẹ đã chọn sống trọn vẹn vì con. Không vì lời nguyền, không vì hoang tưởng. Chỉ vì con là sự sống.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!