lằn ranh của kẻ nổi loạn

Chương 3: Luật Chơi Của Kẻ Thô Lỗ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự tĩnh lặng của Thư viện Di sản Văn hóa chưa bao giờ nặng nề như thế. An ngồi giữa hàng ngàn cuốn sách, nhưng tâm trí cô lại vẩn vơ đến một người đàn ông có mái tóc bạch kim và những hình xăm táo bạo. Lời thách thức của Kha cứ vang vọng trong đầu cô: "Một nơi cô chưa bao giờ dám đến."

An đã dành cả ngày để phân tích tình hình, như thể cô đang giải một mã số cổ. Cô đã chuẩn bị một danh sách những nơi cô "chưa bao giờ dám đến." Một câu lạc bộ đêm? Một buổi tiệc trên du thuyền? Nhưng không, trực giác mách bảo cô rằng Kha sẽ không chọn những nơi dễ đoán như thế.

Đúng 9 giờ tối, An, với trang phục hoàn toàn màu đen theo yêu cầu, đứng trước căn hộ của mình. Cô mặc một chiếc quần tây ống suông và áo len cổ lọ, vẫn giữ sự kín đáo và an toàn. Một chiếc xe phân khối lớn màu đen với những đường sơn phá cách dừng lại trước mặt cô. Kha ngồi trên xe, mặc một chiếc áo khoác da và đội mũ bảo hiểm.

Anh ta không nói một lời. Chỉ đưa ra một chiếc mũ bảo hiểm khác. An cảm thấy một chút bối rối. Cô chưa bao giờ ngồi sau xe máy. Hơn nữa, cô ghét cảm giác tốc độ. Nhưng đây là Luật Chơi Của Kẻ Thô Lỗ.

An miễn cưỡng leo lên xe. Kha khởi động xe, và chiếc xe lao đi, để lại phía sau sự tĩnh lặng và ngăn nắp của khu vực cô sinh sống. An phải ôm chặt lấy Kha, cảm nhận sự cứng cáp của cơ bắp anh ta dưới lớp áo da. Mùi hương của anh ta, một sự pha trộn giữa khói thuốc, sơn và một chút mùi nước hoa nam tính, bao trùm lấy cô, hoàn toàn khác biệt với mùi sách cũ của cô.

Họ len lỏi qua các con phố quen thuộc, rồi đi sâu vào những con hẻm mà An chỉ thấy trên bản đồ. Tiếng động cơ gầm rú, ánh đèn neon từ các bảng hiệu nhấp nháy, tiếng nhạc từ các quán bar ven đường dội vào tai cô. An cảm thấy căng thẳng, nhưng đồng thời, một sự kích thích kỳ lạ len lỏi trong lòng cô. Cô đang sống một khoảnh khắc mà cô chưa bao giờ cho phép mình sống.

Cuối cùng, Kha dừng xe trước một tòa nhà cũ kỹ. Bên trong, một địa điểm tổ chức các buổi biểu diễn nhạc rock ngầm. Ánh sáng mờ ảo, không khí đặc quánh mùi bia và mồ hôi. Nhóm nhạc trên sân khấu đang chơi một bản nhạc mạnh mẽ đến mức An cảm thấy lồng ngực mình rung lên.

"Đây là nơi cô chưa bao giờ dám đến," Kha thì thào vào tai cô, giọng anh ta gần như là một tiếng gầm. "Không có hợp đồng, không có quy tắc. Chỉ có bản năng."

Anh ta dẫn cô vào, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cô. Kha không quan tâm. Anh ta đưa cô đến quầy bar và gọi hai chai bia. An chưa bao giờ uống bia trực tiếp từ chai. Cô đã quen với rượu vang trong ly thủy tinh.

"Uống đi," Kha nói, đưa chai bia cho cô. "Không cần ly. Cô không thể có tất cả quy tắc của cô ở đây."

An miễn cưỡng nhận lấy. Cô uống một ngụm, vị đắng và lạnh lẽo len lỏi xuống cổ họng. Trong một khoảnh khắc, cô thấy mình đang đứng giữa hai thế giới: thế giới của cô, nơi mọi thứ đều có trật tự; và thế giới của anh ta, nơi mọi thứ đều là sự hỗn loạn.

Kha không nói chuyện nhiều. Anh ta chỉ đứng đó, quan sát An. Anh ta muốn cô tự mình khám phá. Nhưng An lại muốn có một cuộc trò chuyện để giữ lại sự kiểm soát.

"Tại sao anh lại làm thế này?" An hỏi, cố gắng giữ giọng nói mình bình thường giữa tiếng nhạc ồn ào. "Anh có thể cho tôi bản thảo mà không cần những trò chơi này."

"Tôi đã nói rồi," Kha đáp. "Tôi không làm việc với những người không biết giá trị của sự tự do. Cô muốn thứ gì đó thuộc về tôi, vậy thì cô phải nếm trải cuộc sống của tôi. Đây là bài học đầu tiên."

Kha tiến lại gần, cúi đầu xuống. "Buổi tối thứ hai sẽ còn khó khăn hơn. Cô sẽ phải đối diện với nỗi sợ hãi lớn nhất của mình. Cô có sẵn sàng không?"

An nhìn anh ta. Cô không hề sợ hãi. Cô cảm thấy bị thách thức. Cô muốn vượt qua trò chơi này, chứng minh rằng cô không dễ dàng bị khuất phục.

"Tôi sẵn sàng," An đáp, giọng cô đầy sự kiên quyết. "Nhưng tôi sẽ không cho phép anh đi quá giới hạn."

Kha mỉm cười, một nụ cười ranh mãnh. Anh ta biết, ranh giới của An đang dần bị xóa nhòa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×