Sáng hôm sau, An thức dậy với cơn đau đầu âm ỉ và cảm giác cơ thể rệu rã. Mùi bia và khói thuốc vẫn còn vương vấn trên áo quần. Đêm qua, cô đã sống ngoài vòng kiểm soát suốt vài giờ. Tuy nhiên, thay vì cảm thấy hối hận, An lại cảm thấy một chút mệt mỏi thỏa mãn, như thể một cỗ máy đã được bôi trơn sau một thời gian dài bị đình trệ.
Hôm nay là buổi trao đổi công việc đầu tiên của họ. An phải đến phòng trưng bày/phòng xăm của Kha, "The Void," để đánh giá sơ bộ về "Bức Phác Thảo Của Kẻ Khờ."
Khi An đến, "The Void" không còn là một hộp đêm ồn ào mà là một không gian làm việc. Các nghệ sĩ đang bận rộn với máy xăm, máy mài, và sơn xịt. Không khí vẫn cuồng nhiệt, nhưng có sự tập trung. Kha đang ở một góc, đeo kính bảo hộ và đang mài một tác phẩm điêu khắc kim loại.
An bước vào, trang phục công sở chỉnh tề. Cô mang theo một bộ dụng cụ đánh giá di sản cá nhân: găng tay trắng, kính lúp, và máy ảnh chuyên dụng. Sự chuyên nghiệp của cô gần như là một lời tuyên bố về sự khác biệt.
Kha ngẩng đầu lên, tắt máy mài. Anh ta cởi kính bảo hộ, và nụ cười thách thức lại xuất hiện trên môi.
"Chào buổi sáng, cô gái của những quy tắc," Kha nói. "Cô mang cả thư viện đến đây sao? Hay cô sợ tôi sẽ làm hư hỏng bộ quần áo nhàm chán của cô?"
"Tôi mang sự chuyên nghiệp," An đáp, không để bị chệch hướng. "Và đây là nơi làm việc của anh. Tôi sẽ không đánh giá phong cách của anh, miễn là anh tôn trọng tác phẩm tôi cần. Bức phác thảo đâu?"
Kha dẫn cô đến nơi bức phác thảo đang được đặt. Khi An bắt đầu đeo găng tay và cẩn thận kiểm tra, cô hoàn toàn tập trung. Cô quên đi Kha, quên đi những hình xăm. Cô chỉ thấy tài liệu lịch sử.
Kha quan sát cô. Anh ta thấy sự say mê và sự tỉ mỉ trong công việc của cô. Sự nghiêm cẩn của cô không phải là sự nhàm chán, mà là sự tôn trọng đối với vật thể.
"Nó không phải là tài liệu lịch sử," Kha đột nhiên nói. "Nó là một nét vẽ đơn giản của một kiến trúc sư bị xã hội bỏ rơi. Anh ta không cần bảo tồn. Anh ta cần sự tự do."
An ngẩng đầu lên. "Đó là sự thiếu hiểu biết của anh. Một nét vẽ chứa đựng cả một thời kỳ, một câu chuyện đã bị lãng quên. Nó là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Đó là lý do nó cần được bảo tồn."
"Bảo tồn là giết chết!" Kha tranh luận, giọng anh ta lớn hơn, thu hút sự chú ý của vài người nghệ sĩ xung quanh. "Các người muốn đóng khung nó lại, nhốt nó trong một chiếc hộp kính và đặt nó dưới ánh đèn tiêu chuẩn. Các người sợ nó sẽ bị biến đổi. Nhưng nghệ thuật là sự biến đổi, An. Nó phải sống, phải bẩn thỉu, phải chịu sự tác động của thời gian và cảm xúc. Một tác phẩm chỉ có giá trị khi nó còn có thể thách thức."
An đáp trả: "Không, nghệ thuật là sự vĩnh cửu! Anh đang nhầm lẫn giữa sự nổi loạn nhất thời và giá trị bền vững. Sự nổi loạn của anh chỉ là một phản ứng. Còn sự bảo tồn của tôi là một hành động tôn vinh sự vĩ đại của con người qua thời gian."
Cuộc tranh luận của họ không chỉ là về nghệ thuật, mà là về triết lý sống. An tin vào sự trật tự, Kha tin vào sự hỗn loạn sáng tạo. Sự mâu thuẫn này tạo ra một sự căng thẳng không chỉ về mặt trí tuệ mà còn về mặt cảm xúc.
"Cô chỉ là một người sợ hãi phải sống," Kha kết luận, nhếch mép. "Cô dùng những quy tắc để che giấu sự trống rỗng bên trong. Cô muốn kiểm soát mọi thứ vì cô sợ những điều cô không thể kiểm soát."
Lời tấn công cá nhân này khiến An bị sốc. Nó chạm vào một sự thật đau đớn mà cô luôn chôn giấu.
"Và anh thì sao, Kha?" An phản công, lần đầu tiên cô buông bỏ sự kiềm chế. "Anh dùng sự nổi loạn để che giấu điều gì? Anh dùng sự thô lỗ để làm gì? Để không ai dám đến gần anh, để anh không phải đối diện với sự thất bại của sự thân mật sao?"
Kha sững sờ. Anh ta không ngờ An lại có thể nhìn thấu anh ta nhanh đến vậy.
An gói tài liệu lại, ánh mắt cô đầy thách thức. "Tôi đã hoàn thành công việc của tôi. Tối nay, anh muốn tôi đến đâu? Tôi sẽ không từ chối, nhưng tôi sẽ không cho phép anh dùng sự thô lỗ để làm tôi sợ hãi."
Kha nhìn cô, sự giận dữ lẫn sự tôn trọng thoáng qua trong mắt anh ta. "Buổi tối thứ hai: Phòng xăm của tôi. Tám giờ tối. Trang phục: Màu gì cũng được, miễn là cô sẵn sàng vấy bẩn nó."
An rời đi, biết rằng cô đã giành được một chiến thắng nhỏ về mặt tinh thần, nhưng cô cũng biết buổi tối mai sẽ là một sự xâm phạm vùng an toàn nghiêm trọng hơn. Cô sẽ phải đối mặt với Luật Chơi Của Kẻ Thô Lỗ tại chính địa hạt riêng tư nhất của anh ta.