An trở về thư viện, nhưng tâm trí cô không thể quay lại với sự tĩnh lặng của những tài liệu cổ. Lời buộc tội của Kha—“Cô dùng những quy tắc để che giấu sự trống rỗng bên trong”—và sự đáp trả sắc bén của cô—“Anh dùng sự thô lỗ để làm gì?”—đã mở ra một vết nứt trong lớp vỏ kiểm soát hoàn hảo của cô.
Cô ngồi trước màn hình máy tính, nhưng thay vì nghiên cứu lịch sử kiến trúc, cô lại tìm kiếm về Kha. Tên anh ta hiện lên với hàng loạt bài báo mâu thuẫn: người ca ngợi anh là thiên tài nghệ thuật đường phố, kẻ chỉ trích anh là kẻ phá hoại vô kỷ luật. Cô xem những video phỏng vấn, nơi Kha nói về sự giận dữ, sự bế tắc của tuổi trẻ, và cách anh ta dùng nghệ thuật để “đập tan những bức tường vô hình của xã hội.”
An nhận ra, sự nổi loạn của Kha không phải là vô nghĩa. Đó là một ngôn ngữ để thể hiện sự chân thật, một sự chân thật mà cô đã sợ hãi cả đời. Cô đã dành cả cuộc đời để làm hài lòng gia đình và xã hội, xây dựng một bức tường quy tắc để không bao giờ bị coi là sai lầm.
Tối đến, An đến "The Void" theo lời hẹn. Phòng xăm nằm ở tầng trên của phòng trưng bày. Không gian này nhỏ hơn, ánh sáng tập trung hơn, và mùi mực xăm hòa quyện với mùi cồn khử trùng. Kha đang làm việc.
Anh ta ngồi cạnh một cô gái, tập trung hoàn toàn vào hình xăm trên vai cô ấy. Đôi tay thô ráp, đầy hình xăm, lại di chuyển một cách vô cùng mềm mại và chính xác. Sự tập trung cao độ của Kha khiến anh ta như biến thành một người khác: kiên nhẫn, tỉ mỉ, và đầy tinh thần trách nhiệm.
An đứng quan sát. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Kha không phải với tư cách là một đối thủ khiêu khích, mà là một người nghệ sĩ thực thụ đang tạo ra sự vĩnh cửu trên da thịt người khác. Cô nhận ra, sự hỗn loạn bên ngoài của anh ta lại phục vụ cho một sự chính xác tuyệt đối bên trong.
Sau khi hoàn thành công việc, Kha quay sang An. "Tôi đoán cô đã bị mê hoặc bởi sự tập trung của tôi."
An không phủ nhận. "Tôi bị mê hoặc bởi sự mâu thuẫn. Anh nói về sự hỗn loạn, nhưng công việc của anh lại yêu cầu sự chính xác đến từng milimet. Anh là một kẻ dối trá."
"Chính xác," Kha cười nhạt. "Sự nổi loạn là một hình thức kiểm soát. Tôi kiểm soát cách tôi được nhìn nhận. Tôi kiểm soát cách tôi thể hiện. Giống như cô, cô gái của những quy tắc, cô kiểm soát cảm xúc của mình bằng sự im lặng và những bộ quần áo trung tính."
Kha đứng dậy, tháo găng tay. "Hôm nay không có hộp đêm. Hôm nay, cô sẽ ngồi yên và chứng kiến."
Anh ta đưa An đến một căn phòng nhỏ hơn, nơi có một tấm vải lớn che phủ. Kha kéo tấm vải ra. Đó là một bức tranh sơn dầu, hoàn toàn khác biệt với những tác phẩm đường phố mạnh mẽ của anh ta. Bức tranh vẽ một người phụ nữ trẻ, đang khóc, nhưng giọt nước mắt lại được vẽ một cách kỳ lạ, như tan chảy thành những viên đá quý. Nó toát lên một nỗi buồn sâu sắc và tĩnh lặng.
"Đây là tác phẩm tôi vẽ khi mẹ tôi qua đời," Kha nói, giọng anh ta không còn sự thô lỗ. "Nó không phải là để bán. Nó là sự thật của tôi."
An nhìn vào bức tranh, và cô thấy mình trong đó. Sự kiềm nén cảm xúc, sự cô độc sau lớp vỏ cứng rắn. Cô thấy sự yếu đuối và sự tổn thương chân thật của Kha, thứ anh ta giấu kỹ dưới hình xăm và sự thách thức.
Sự tò mò của An đã bị đánh thức. Cô không còn chỉ muốn bản thảo. Cô muốn giải mã người đàn ông này. Cô muốn biết, làm thế nào một người có thể sống hoàn toàn buông thả nhưng lại mang trong mình một nỗi đau sâu sắc như thế.
"Tôi không hiểu," An thì thào. "Tại sao anh lại giấu nó? Tại sao anh không trưng bày sự yếu đuối này?"
"Vì nếu tôi trưng bày nó, cô sẽ không thấy tôi là đối thủ," Kha đáp, ánh mắt anh ta quay lại đầy sự mưu mẹo. "Cô sẽ thấy tôi là một người đàn ông cần sự đồng cảm. Và điều đó sẽ hủy hoại trò chơi. Nhưng cô đã nhìn thấy nó rồi. Và giờ, cô phải trả giá cho sự tò mò của mình."
Kha tiến lại gần, khoảng cách giữa họ tan biến. Anh ta đưa tay lên chạm vào má An, nhẹ nhàng đến mức khiến cô giật mình. "Buổi tối thứ hai: Cô phải chấp nhận rủi ro và sự nguy hiểm. Cô có sẵn sàng cho buổi tối mà ranh giới sẽ bị rút ngắn không?"
An nhìn sâu vào đôi mắt Kha. Cô biết, cô đang bước vào bẫy, nhưng sự tò mò và khao khát được thoát khỏi chiếc lồng kiểm soát quá lớn. "Tôi sẵn sàng," cô nói, giọng cô khàn đi vì sự căng thẳng.