làng bá đạo

Chương 7: Cuộc thi ẩm thực mà ai cũng “chém gió”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau màn “catwalk nông thôn” làm cả làng còn chưa hết cười, ông trưởng thôn lại hào hứng thông báo:

– Bà con chú ý! Hôm nay, chúng ta sẽ tổ chức cuộc thi ẩm thực làng, tìm ra đầu bếp số một! Món ăn ngon chưa chắc thắng, quan trọng là… ai thuyết trình hay hơn!

Tùng nghe mà giật mình:

– Ơ, vậy đây là thi nấu ăn hay thi… chém gió?

Khải đứng bên cạnh cười:

– Ở làng này, cái gì cũng có thể thành show diễn. Chuẩn bị tinh thần đi.

Cả sân đình náo nhiệt. Bà Ba tất nhiên đăng ký đầu tiên. Bà mang đến một nồi… cháo trắng, mặt hớn hở giới thiệu:

– Đây là “cháo thanh xuân” – món ăn tinh khiết, đơn giản, ai ăn cũng nhớ thời trẻ thơ.

Khán giả vừa ăn thử vừa nhăn mặt:

– Toàn nước lã với gạo, nhạt nhẽo quá!

Bà Ba chống nạnh:

– Ấy, nhạt là cố tình đó! Thanh xuân thì phải trong trẻo, không gia vị!

Mọi người ồ lên, vỗ tay rào rào. Thế là bà Ba được khen nức nở, dù nồi cháo chẳng ai ăn nổi chén thứ hai.

Đến lượt ông Tư Râu – cao thủ “bốc phét” làng. Ông bưng ra một đĩa cá khô mặn chát, hùng hồn nói:

– Đây là “hương vị đại dương”. Ăn miếng cá này, bà con sẽ thấy ngay vị mặn mòi của biển cả, nghe tiếng sóng vỗ bờ trong tim!

Khán giả vừa nếm vừa uống nước ừng ực, nhưng ai cũng gật gù:

– Đúng, mặn như nước biển thật!

Ông Tư phổng mũi:

– Thấy chưa, tôi nói đâu sai!

Tới phần thi của Khải, anh đem ra rổ rau luộc xanh mướt, giản dị:

– Đây là rau nhà trồng, mộc mạc mà lành mạnh. Ăn vào thấy vị ngọt của đất, của trời.

Mọi người ăn thử, gật gù khen ngon thật. Nhưng ông trưởng thôn làm giám khảo lại chen vào:

– Ừm, ngon thì ngon, nhưng phần thuyết trình chưa… bay bổng. Chưa đạt chuẩn “chém gió học đường”!

Cả làng cười ngặt nghẽo.

Đến lượt Tùng, anh loay hoay mãi mới bưng ra… một bát mì gói úp vội. Anh gãi đầu, ngượng ngập:

– Đây là món “mì toàn cầu hóa”. Nó đại diện cho sự kết nối giữa làng quê và thành phố, giữa Việt Nam và thế giới. Chỉ cần nước sôi, mọi người đều có thể cảm nhận sự tiện lợi của văn minh nhân loại.

Khán giả vỗ tay ầm ầm. Thằng Tí còn hét:

– Chuẩn! Mì gói là cứu tinh của sinh viên nghèo mà!

Bà Ba thì chen vào:

– Ấy, vậy cũng tính thi hả? Người ta bỏ cả buổi sáng nấu nướng, nó pha mì ăn liền mà cũng được khen!

Ông trưởng thôn vuốt râu, gật gù chốt lại:

– Cuộc thi hôm nay chứng minh một điều: ẩm thực làng ta không chỉ ở mùi vị, mà còn ở… khả năng bốc phét! Ai ăn không được thì cũng ăn… bằng tai!

Cả sân đình vỡ òa tiếng cười. Mỗi người xách về một “giải thưởng an ủi” – cái bánh chưng nhỏ bằng bàn tay. Riêng Tùng, bát mì gói lại thành “biểu tượng sáng tạo”, được dân làng bàn tán cả tuần.

Tối về, anh thở dài:

– Đúng là về quê này, cái gì cũng có thể thành nghệ thuật… chém gió.

Khải cười xòa:

– Ông chưa thấy lễ hội “thi ngủ” đâu. Đó mới gọi là bá đạo.

Tùng rùng mình:

– Trời đất, còn cả… thi ngủ nữa hả?!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×