làng tôi lấm quỷ nhiều ma

Chương 3: Bữa Tiệc Của Làng Không Mời


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, làng Lão Cổ tổ chức một "bữa tiệc" bất thường. Ông Trưởng thôn Phúc yêu cầu người dân đốt hết những gánh hàng dưới giếng.

An và Thanh bị mời tham dự. Bữa tiệc diễn ra trên sân đình làng, dưới ánh lửa bập bùng từ đống củi và những chiếc gánh tre cũ kỹ đang cháy.

Món ăn chính là chè trôi nước nấu bằng nếp đen, được chia đều cho tất cả mọi người.

"Đây là tục lệ của làng chúng tôi. Đốt hết điềm gở và ăn chè để cầu bình yên," ông Phúc nói, đưa cho An và Thanh một bát chè.

An nhận thấy sự căng thẳng và sợ hãi trong mắt người dân, nhưng họ vẫn ăn chè trong im lặng.

Khi An đang ăn, cô chợt nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi, Bà Mão, ngồi nép mình trong góc, từ chối ăn chè.

An đến gần Bà Mão. "Thưa bà, sao bà không ăn?"

Bà Mão nhìn An, đôi mắt bà ta đầy vẻ hoảng loạn. Bà ta dùng tay run rẩy chỉ vào bát chè của An.

"Không... không được ăn... chè này nấu bằng nước mắt," Bà Mão thì thào. "Họ đã giết người, và giờ họ đang ăn mừng sự im lặng."

An kinh hãi. Cô đặt bát chè xuống. "Bà nói gì? Giết người?"

Bà Mão kéo An lại gần, thì thầm một bí mật kinh hoàng: "Mười năm trước, chồng tôi bị mất tích. Tôi tin là ông ấy đã bị giết và bị ném xuống giếng. Làng này đã làm quỷ để giữ bí mật."

Bà Mão nói thêm: "Bà Bán Buồn... không phải ma. Bà ta là linh hồn bị mắc kẹt của người bị giết. Tiếng rao đó là để cảnh báo!"

Đúng lúc đó, ông Trưởng thôn Phúc xuất hiện. "Bà Mão! Sao bà lại làm phiền khách?"

Ông Phúc nhìn An, ánh mắt ông ta trở nên sắc lạnh và đầy đe dọa. "Khách lạ nên tôn trọng phong tục của làng."

An quay lại bàn, nhưng cô không thể ăn nữa. Cô hiểu ra: Lão Cổ không phải là nơi bị ma ám. Làng này nuôi dưỡng quỷ dữ bằng sự im lặng và tội ác.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×