Sáng sớm hôm sau, thành phố vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Hạ Minh bước ra khỏi ký túc xá, tay cầm ba lô cũ, lòng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Sau buổi sáng hôm qua tại quán cà phê, cậu không thể ngừng suy nghĩ về lời mời bất ngờ của Lâm Tĩnh: “Anh có thể đến văn phòng của tôi được không?”
Hạ Minh không biết lý do tại sao cô lại mời cậu, nhưng cảm giác tò mò và một phần muốn chứng minh bản thân thúc giục cậu chấp nhận lời mời đó. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ cố gắng hết sức. Dù chuyện gì xảy ra, mình cũng phải thể hiện được sự trung thực và chăm chỉ của mình.”
Khi Hạ Minh tới tòa nhà Lâm Gia, tòa nhà cao chọc trời hiện lên trước mắt, khiến cậu không khỏi há hốc. Từ trước đến nay, cậu chỉ quen với những quán cà phê nhỏ, con phố tấp nập nhưng giản dị; những ánh đèn, những bức tường kính phản chiếu ánh sáng chói chang, tất cả đều khiến cậu cảm thấy choáng ngợp.
“Bước vào tòa nhà cao tầng, mình như bước vào một thế giới hoàn toàn khác… Cô ấy… thật quyền lực.” Hạ Minh lẩm bẩm, tay run nhẹ khi ấn nút thang máy.
Thang máy lặng lẽ chạy lên tầng 35. Khi cửa mở ra, Hạ Minh bước ra và nhìn thấy Lâm Tĩnh đứng giữa phòng. Cô mặc vest đen sang trọng, đứng thẳng, ánh mắt sắc lạnh quét qua cậu. Dáng vẻ uy nghiêm của cô khiến cậu cảm thấy bản thân như một sinh viên bé nhỏ, chập chững bước vào một thế giới xa xỉ mà cậu không thuộc về.
“Anh là Hạ Minh?” giọng cô điềm tĩnh, lạnh lùng, khiến cậu phải cúi đầu.
“Vâng… là tôi ạ.”
Lâm Tĩnh tiến đến gần, nhìn kỹ cậu từ đầu đến chân. Ánh mắt cô dừng lại ở bộ ba lô cũ và trang phục giản dị của Hạ Minh. Một khoảnh khắc, vẻ lạnh lùng ấy bị một chút tò mò nhẹ nhàng xen vào.
“Anh… hôm qua ở quán cà phê,” cô nhắc lại, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt nghiêm nghị. “Anh đã làm… một việc không cẩn thận. Anh có hiểu điều đó không?”
Hạ Minh đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi hiểu, tôi xin lỗi… Tôi sẽ cố gắng không để chuyện đó xảy ra lần nữa.”
Cô gật đầu, nhưng trong ánh mắt vẫn hiện rõ sự nghiêm khắc: “Anh sẽ giúp tôi một việc hôm nay. Đây là cơ hội để tôi đánh giá khả năng và thái độ của anh. Anh đồng ý chứ?”
Hạ Minh hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… vâng, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Lâm Tĩnh đưa tay chỉ vào một bàn lớn trong văn phòng, nơi chất đầy tài liệu, máy tính, và một vài dự án đang chờ xử lý: “Anh sẽ làm việc với bộ phận hành chính. Công việc chính là sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị tài liệu và hỗ trợ nhân viên. Nhưng… điều quan trọng hơn là cách anh tương tác với đồng nghiệp và xử lý tình huống. Anh hiểu chứ?”
Hạ Minh gật đầu, mắt sáng lên một cách nghiêm túc. “Vâng, tôi hiểu. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Không khí trong văn phòng trầm lắng nhưng đầy căng thẳng. Hạ Minh bắt đầu công việc đầu tiên: sắp xếp hồ sơ theo đúng thứ tự, dán nhãn cẩn thận và chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sáng. Mỗi cử chỉ của cậu đều được Lâm Tĩnh quan sát.
Một lúc sau, một đồng nghiệp nữ tiến đến, trầm trồ nhìn Hạ Minh: “Ồ, cậu là sinh viên mới phải không? Trông cũng khá nhanh nhẹn đấy.”
Hạ Minh cúi đầu, mỉm cười nhỏ: “Dạ, tôi sẽ cố gắng học hỏi ạ.”
Lâm Tĩnh đứng một bên, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt cô thoáng một chút bất ngờ. Sinh viên này… chăm chỉ hơn cô tưởng, và hơn hết, thái độ của cậu khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng chưa kịp thở phào, Hạ Minh lại gặp phải một tình huống khó xử. Một tệp tài liệu quan trọng bị rơi xuống sàn khi cậu đang di chuyển. Cậu cúi xuống nhặt lên, nhưng tay vẫn run vì lo lắng.
“Cẩn thận hơn chút đi,” giọng Lâm Tĩnh vang lên, điềm tĩnh nhưng không thể che giấu sự nghiêm khắc.
Hạ Minh đỏ mặt: “Dạ… tôi xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn.”
Cả buổi sáng trôi qua trong sự căng thẳng xen lẫn tò mò. Hạ Minh dần quen với nhịp điệu công việc, và Lâm Tĩnh cũng dần thấy cậu sinh viên nghèo khó này không hề tầm thường.
Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tĩnh bỗng bất ngờ nói: “Anh đi ăn trưa cùng tôi. Đây là cơ hội để tôi xem cách anh ứng xử bên ngoài môi trường làm việc.”
Hạ Minh sững sờ: “Ăn… ăn trưa ạ?”
Cô gật đầu: “Vâng. Không phải vì tôi muốn thưởng thức bữa trưa, mà là… để hiểu rõ hơn về thái độ và con người anh.”
Trong quán ăn sang trọng bên cạnh công ty, hai người ngồi đối diện nhau. Hạ Minh cảm thấy lúng túng, tay run run cầm nĩa. Cô ăn một cách điềm tĩnh, thỉnh thoảng liếc cậu.
“Anh thường đi học và làm việc theo lịch trình nào?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đầy tò mò.
Hạ Minh cúi đầu, giọng nhỏ: “Dạ… tôi đi học buổi sáng, chiều làm thêm, tối về ký túc xá tự học. Tôi… tôi phải tự lo cho mình ạ.”
Lâm Tĩnh nghe xong, ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ. Một sinh viên còn trẻ nhưng đã tự lập như vậy, dường như chứa đựng nhiều nghị lực hơn cô tưởng.
Buổi trưa trôi qua nhanh chóng. Khi trở lại văn phòng, Hạ Minh cảm thấy tự tin hơn một chút, dù vẫn hồi hộp. Cậu đã hoàn thành tốt công việc buổi sáng và bắt đầu hiểu rằng, không chỉ là làm việc, mà còn là cách ứng xử, thái độ và sự chăm chỉ mới khiến Lâm Tĩnh quan tâm.
Chiều đến, Lâm Tĩnh đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài thành phố, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa một chút tò mò. Sinh viên nghèo khó này… tại sao lại khiến cô quan tâm đến vậy? Cậu không giàu có, không quyền lực, nhưng có điều gì đó khiến cô muốn tìm hiểu thêm.
Hạ Minh rời văn phòng, bước ra ngoài, lòng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ cố gắng. Không chỉ vì công việc, mà còn vì… cô ấy.”
Ngày hôm đó khép lại với cảm giác vừa mệt mỏi, vừa hưng phấn. Cuộc gặp gỡ tại công ty đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời Hạ Minh – nơi quyền lực và sự lạnh lùng của Lâm Tĩnh, lần đầu tiên, gặp gỡ sự chân thành và nghị lực của cậu.
Hai con người tưởng như cách xa nhau cả về thế giới và địa vị, giờ đây đang dần bước vào một mối quan hệ phức tạp nhưng đầy cuốn hút, nơi tình cảm, thử thách, và những khoảnh khắc ngọt ngào đang chờ phía trước.