lạnh lùng, nhưng là của anh

Chương 4: Khởi đầu kì lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên chính thức làm việc tại công ty của Lâm Tĩnh, Hạ Minh thức dậy từ sáng sớm với cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng. Trái tim cậu đập nhanh khi nghĩ về công việc và về người con gái quyền lực đã khiến cậu rung động từ lần gặp đầu tiên. Cậu tự nhủ: “Mình phải làm thật tốt. Không chỉ vì cơ hội, mà còn vì… cô ấy.”

Khi Hạ Minh bước vào tòa nhà Lâm Gia, cảm giác choáng ngợp ngày hôm trước lại một lần nữa trỗi dậy. Sảnh lớn với trần kính cao vút, ánh sáng chói lóa phản chiếu trên mặt sàn bóng loáng, những nhân viên đi lại nhanh nhẹn trong bộ vest sang trọng… tất cả khiến cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cậu hít một hơi sâu, cố gắng tự trấn tĩnh, rồi tiến đến thang máy.

Trong thang máy, Hạ Minh không khỏi hồi hộp. “Mình phải tự tin. Đây là nơi mình sẽ học hỏi, chứng minh bản thân. Và… gặp cô ấy.” Cậu nhắm mắt, cố gắng tập trung.

Khi cửa thang máy mở ra tại tầng 35, Hạ Minh thấy Lâm Tĩnh đứng đó, như một bức tượng sống, lạnh lùng và quyền lực. Cô mặc bộ vest đen chỉnh tề, tóc búi gọn, ánh mắt nâu như xuyên thấu tâm can người đối diện.

“Anh đến đúng giờ,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh. “Đi theo tôi.”

Hạ Minh vội vàng gật đầu, bước theo. Họ đi qua hành lang dài, những bức tranh trừu tượng và các tấm bảng thành tích công ty được sắp xếp tinh tế hai bên. Không gian hiện đại, nhưng cũng mang đến cảm giác áp lực và nghiêm khắc.

“Đây là bộ phận hành chính,” Lâm Tĩnh giới thiệu. “Anh sẽ làm việc cùng họ. Tôi sẽ quan sát anh trong tuần đầu tiên. Nếu anh làm tốt, có thể cân nhắc cho những nhiệm vụ quan trọng hơn.”

Hạ Minh cúi đầu: “Dạ, tôi hiểu ạ.”

Không khí trong văn phòng vừa thân thiện vừa nghiêm túc. Một vài nhân viên nhìn Hạ Minh với ánh mắt tò mò, vài người thì mỉm cười thân thiện. Hạ Minh nhanh chóng nhận ra, mặc dù mình là người mới, nhưng thái độ và cách cư xử sẽ quyết định việc cậu có được chấp nhận hay không.

Công việc đầu tiên là sắp xếp hồ sơ và chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp sáng. Hạ Minh cẩn thận sắp xếp từng tệp, dán nhãn từng mục một, cố gắng không mắc lỗi dù chỉ là nhỏ nhất.

Một đồng nghiệp nữ tiến đến gần: “Cậu là sinh viên mới à? Trông cũng nhanh nhẹn đấy.”

Hạ Minh gật đầu: “Dạ… tôi sẽ cố gắng học hỏi ạ.”

Lâm Tĩnh đứng ở một góc phòng, quan sát mọi cử chỉ của cậu. Ánh mắt cô thoáng qua một chút bất ngờ. Sinh viên này… chăm chỉ hơn cô tưởng, thái độ cũng nghiêm túc. Điều đó khiến cô tò mò, và lần đầu tiên cô cảm thấy muốn quan sát một con người một cách kỹ lưỡng như thế.

Trong lúc Hạ Minh đang di chuyển tệp tài liệu, tay cậu lại run vì lo lắng, và một vài tệp rơi xuống sàn. Cậu cúi xuống nhặt, đỏ mặt.

“Cẩn thận hơn chút,” giọng Lâm Tĩnh vang lên, điềm tĩnh nhưng nghiêm khắc.

“Dạ… tôi xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn,” Hạ Minh vội vàng đáp.

Buổi sáng trôi qua trong sự căng thẳng xen lẫn tò mò. Hạ Minh dần quen với nhịp điệu công việc, từ cách giao tiếp với đồng nghiệp đến cách xử lý hồ sơ và tài liệu. Trong khi đó, Lâm Tĩnh lại dần nhận ra rằng cậu sinh viên nghèo khó này không hề tầm thường. Không chỉ chăm chỉ, cậu còn nhanh nhẹn, tinh tế, và thái độ khiêm tốn khiến cô khó mà không để tâm.

Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tĩnh bất ngờ nói: “Anh đi ăn trưa cùng tôi. Đây là cơ hội để tôi xem cách anh ứng xử bên ngoài môi trường làm việc.”

Hạ Minh sững sờ: “Ăn… ăn trưa ạ?”

Cô gật đầu: “Vâng. Không phải vì tôi muốn thưởng thức bữa trưa, mà là để hiểu rõ hơn về con người anh.”

Trong quán ăn sang trọng gần công ty, hai người ngồi đối diện nhau. Hạ Minh cảm thấy lúng túng, tay run run cầm nĩa. Lâm Tĩnh ăn một cách điềm tĩnh, thỉnh thoảng liếc cậu.

“Anh thường đi học và làm việc theo lịch trình nào?” cô hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng tò mò.

Hạ Minh cúi đầu, giọng nhỏ: “Dạ… tôi đi học buổi sáng, chiều làm thêm, tối về ký túc xá tự học. Tôi phải tự lo cho mình ạ.”

Lâm Tĩnh nghe xong, ánh mắt thoáng qua một chút bất ngờ. Một sinh viên còn trẻ nhưng đã tự lập như vậy, dường như chứa đựng nhiều nghị lực hơn cô tưởng.

Buổi trưa trôi qua nhanh chóng. Khi trở lại văn phòng, Hạ Minh cảm thấy tự tin hơn một chút, dù vẫn hồi hộp. Cậu đã hoàn thành tốt công việc buổi sáng và bắt đầu hiểu rằng, không chỉ là làm việc, mà còn là cách ứng xử, thái độ và sự chăm chỉ mới khiến Lâm Tĩnh quan tâm.

Chiều đến, Lâm Tĩnh đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài thành phố, ánh mắt sắc lạnh nhưng chứa một chút tò mò. Sinh viên nghèo khó này… tại sao lại khiến cô quan tâm đến vậy? Cậu không giàu có, không quyền lực, nhưng có điều gì đó khiến cô muốn tìm hiểu thêm.

Trong khi đó, Hạ Minh sau khi hoàn thành ca làm việc, bước ra ngoài, lòng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ cố gắng. Không chỉ vì công việc, mà còn vì… cô ấy.”

Ngày hôm đó khép lại với cảm giác vừa mệt mỏi, vừa hưng phấn. Cuộc gặp gỡ tại công ty đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời Hạ Minh – nơi quyền lực và sự lạnh lùng của Lâm Tĩnh, lần đầu tiên, gặp gỡ sự chân thành và nghị lực của cậu.

Về phần Lâm Tĩnh, cô ngồi tại bàn làm việc, tay cầm chiếc bút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố hiện lên trước mắt cô, nhưng tâm trí cô lại đầy hình ảnh cậu sinh viên nghèo khó với nụ cười ngượng ngùng và sự chăm chỉ đáng kinh ngạc. Một cảm giác tò mò lạ thường len lỏi trong lòng cô, và lần đầu tiên, Lâm Tĩnh nhận ra rằng có một người có thể khiến cô muốn quan tâm, muốn thử thách, và… muốn gần gũi hơn.

Khoảnh khắc ấy, định mệnh âm thầm kéo hai con người tưởng như cách xa nhau đến gần nhau hơn, mở ra một câu chuyện tình đầy thử thách, ngọt ngào và rung động mà cả hai đều chưa thể đoán trước được.

Ngày đầu tiên chính thức làm việc khép lại, nhưng trong lòng Hạ Minh và Lâm Tĩnh, một thứ cảm xúc khó nói – tò mò, bối rối, và cả ngọt ngào – đang âm ỉ cháy. Cả hai đều nhận ra, từ đây, cuộc sống sẽ không còn như trước, và mối quan hệ kỳ lạ giữa quyền lực và chân thành, giữa giàu sang và nghèo khó, mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×