Ngày thứ hai làm việc tại công ty Lâm Gia bắt đầu trong một không khí vừa quen thuộc vừa căng thẳng đối với Hạ Minh. Cậu bước vào tòa nhà cao tầng với cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng. Buổi sáng hôm qua đã mang đến cho cậu những trải nghiệm vừa thú vị vừa áp lực, còn hôm nay, Hạ Minh tự nhủ phải cố gắng giữ được phong thái chuyên nghiệp, không được để bản thân bối rối trước Lâm Tĩnh.
Khi thang máy mở cửa tầng 35, Lâm Tĩnh đã đứng đó, như một bức tượng quyền lực, ánh mắt nâu hạt dẻ sắc lạnh nhưng hôm nay dường như còn chứa một chút tinh tế khó nhận ra. Cô nhìn Hạ Minh, nhướng mày: “Anh đến đúng giờ.”
Hạ Minh cúi đầu, giọng nhỏ: “Dạ, tôi đến đúng giờ ạ.”
Không gian văn phòng hôm nay đã quen thuộc hơn, nhưng với Hạ Minh, từng bước đi, từng cử chỉ của cô vẫn khiến tim cậu đập nhanh. Cậu tiến đến bàn làm việc, chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp buổi sáng. Nhưng hôm nay, không khí có vẻ khác. Một vài đồng nghiệp nheo mắt nhìn Hạ Minh, thì thầm trao đổi: “Cậu sinh viên mới hôm qua đã gây ấn tượng với sếp đấy.”
Hạ Minh đỏ mặt, cúi thấp đầu, cảm giác vừa tự hào vừa bối rối trộn lẫn.
Buổi sáng trôi qua với nhiều công việc lặp lại: sắp xếp hồ sơ, chuẩn bị tài liệu, giao tiếp với đồng nghiệp và khách hàng qua điện thoại. Nhưng hôm nay, Lâm Tĩnh bắt đầu quan sát kỹ hơn: ánh mắt cô dừng lại ở cách Hạ Minh đối diện với những tình huống bất ngờ. Khi một tài liệu quan trọng bị in sai, Hạ Minh lập tức nhận ra, chỉnh sửa và báo cáo đúng lúc.
“Không tệ,” Lâm Tĩnh lẩm bẩm, lần đầu tiên, trong giọng điệu điềm tĩnh của cô, xuất hiện một chút thừa nhận.
Nhưng phản ứng của Hạ Minh lại hoàn toàn trái ngược. Cậu vừa hạnh phúc vừa căng thẳng, cảm giác như vừa được động viên nhưng đồng thời cũng chịu áp lực lớn hơn. Mỗi ánh mắt của Lâm Tĩnh, dù vô thức hay cố ý, đều khiến tim cậu nhảy lên. Cậu tự nhủ: “Mình phải làm tốt hơn nữa… không chỉ để hoàn thành công việc, mà còn… để không phụ lòng cô ấy.”
Đến giờ nghỉ trưa, Lâm Tĩnh bất ngờ gọi Hạ Minh lại: “Ăn trưa cùng tôi.”
Hạ Minh sững sờ: “Dạ… vâng ạ.”
Trong quán ăn sang trọng gần công ty, hai người ngồi đối diện nhau. Không khí ban đầu im lặng, chỉ có tiếng cốc chạm bàn và nhịp thở của Hạ Minh. Nhưng rồi, Lâm Tĩnh hỏi: “Anh thường đi học và làm thêm như thế nào?”
Hạ Minh cúi đầu, trả lời nhỏ nhẹ: “Dạ… tôi đi học buổi sáng, chiều làm thêm, tối về ký túc xá học bài. Tôi phải tự lo cho mình ạ.”
Câu trả lời khiến Lâm Tĩnh thoáng bất ngờ. Một sinh viên trẻ nhưng tự lập và chăm chỉ đến vậy, dường như chứa đựng nghị lực mà cô chưa từng thấy ở những người giàu có, quyền lực.
Phản ứng trái ngược xuất hiện khi Hạ Minh vô tình cầm nhầm ly nước của cô. Anh vội vàng đặt lại, giọng lúng túng: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Lâm Tĩnh nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Cẩn thận hơn.”
Hạ Minh đỏ mặt, vừa ngượng vừa lo lắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy một niềm vui khó tả: cô vẫn để ý đến cậu. Mỗi hành động, ánh mắt của cô đều khiến trái tim cậu rung lên.
Chiều hôm đó, công việc tiếp tục. Một khách hàng quan trọng bất ngờ gọi điện tới công ty để hỏi thông tin dự án. Hạ Minh nhanh chóng lấy tài liệu, ghi chú chi tiết và trình bày lại cho đồng nghiệp. Lâm Tĩnh đứng bên, quan sát.
“Anh xử lý nhanh,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại thoáng chút hài lòng.
Hạ Minh đỏ mặt, giọng run run: “Dạ… cảm ơn cô ạ.”
Trong khi Hạ Minh cảm thấy được động viên, Lâm Tĩnh lại trải qua một cảm giác khác. Cô nhận ra mình dần quan tâm đến sinh viên này nhiều hơn dự kiến. Không chỉ là thái độ, mà còn là sự chăm chỉ, trung thực, và tinh thần cầu tiến. Cô khó có thể phủ nhận một sự thật: cậu sinh viên nghèo khó này đã tác động đến cảm xúc của cô theo cách rất lạ.
Chiều muộn, Hạ Minh kết thúc công việc, bước ra ngoài với tâm trạng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Mình sẽ cố gắng hơn nữa… không chỉ vì công việc, mà còn vì cô ấy. Mình muốn cô ấy tin tưởng và công nhận mình.”
Còn Lâm Tĩnh, ngồi trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố chìm trong ánh đèn, nhưng tâm trí cô lại tràn ngập hình ảnh Hạ Minh. Cậu sinh viên nhỏ bé, giản dị, nhưng đầy nghị lực và chân thành. Cô nhận ra, lần đầu tiên, mình muốn quan tâm đến một con người mà trước đây cô chỉ xem là bình thường.
Đêm đó, hai người đều trải qua một cảm giác trái ngược: Hạ Minh vừa vui, vừa lo, vừa háo hức; Lâm Tĩnh vừa tò mò, vừa cảnh giác, vừa thấy trái tim có một rung động lạ thường. Sự đối lập giữa quyền lực và chân thành, giữa giàu sang và nghèo khó, giữa lạnh lùng và chân thật, tạo nên một sức hút kỳ lạ mà cả hai đều không thể phủ nhận.
Những phản ứng trái ngược này, dù nhẹ nhàng, nhưng đã đặt nền móng cho một mối quan hệ đầy thách thức và cuốn hút. Cả hai đều nhận ra, từ đây, cuộc sống của họ sẽ không còn như trước, và mỗi ngày trôi qua đều có thể mang đến những tình huống khiến họ phải đối diện với cảm xúc của chính mình.
Hạ Minh bước ra khỏi công ty, lòng đầy suy nghĩ. Cậu biết rằng con đường phía trước sẽ không dễ dàng. Nhưng cậu cũng nhận ra rằng, lần đầu tiên, cậu muốn nỗ lực không chỉ vì bản thân, mà còn vì người con gái đứng tầng 35 – lạnh lùng, quyền lực, nhưng lại khiến trái tim cậu rung động theo cách kỳ lạ.
Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, ánh mắt dõi ra cửa sổ. Một phần cô vẫn giữ sự lạnh lùng thường nhật, nhưng phần khác lại tò mò về cậu sinh viên nghèo khó, người đã bước vào thế giới quyền lực của cô và để lại dấu ấn khó phai trong lòng cô.
Ngày thứ hai kết thúc, để lại một cảm giác vừa mệt mỏi, vừa hưng phấn. Hai con người, hai thế giới tưởng chừng cách xa nhau, nhưng giờ đây, đang bắt đầu những phản ứng trái ngược đầy cuốn hút, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình đầy thử thách, ngọt ngào và rung động.