Đêm ấy, thành phố chìm trong một cơn mưa tầm tã. Những giọt mưa như trút từ bầu trời xuống đường phố, dập tắt ánh đèn vàng lấp lánh và tạo nên một khung cảnh vừa huyền ảo vừa cô đơn. Tiếng mưa rơi trên mái tôn, trên kính xe, hòa cùng tiếng còi xe vang lên dồn dập, tạo nên một bản nhạc rộn ràng nhưng u uất.
Hạ Minh đứng dưới mái hiên tòa nhà, tay cầm chiếc áo mưa mỏng, nhìn dòng người vội vã. Cậu vừa hoàn thành ca làm tối tại công ty, nhưng lòng vẫn chưa yên. Suốt cả ngày hôm nay, cậu vẫn nhớ đến buổi trưa hôm qua, khi Lâm Tĩnh mời cậu ăn cùng và hỏi chuyện về cuộc sống. Dường như mỗi lần gần cô, tim cậu lại đập mạnh hơn, và tối nay, cảm giác đó lại trỗi dậy một cách rõ rệt.
Mưa nặng hạt hơn, từng cơn gió cuốn những giọt mưa bay tạt vào mặt cậu. Hạ Minh rùng mình, cố trấn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn không thể kìm nén sự lo lắng. Cậu nhìn đồng hồ: đã quá giờ làm, nhưng Lâm Tĩnh vẫn chưa rời công ty. Cậu băn khoăn: “Có lẽ cô ấy còn bận, nhưng sao trong lòng mình lại thấp thỏm thế này?”
Trong cùng lúc, tại tầng 35 tòa nhà Lâm Gia, Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt cô dõi theo những giọt mưa rơi xuống, tâm trí lặng lẽ nghĩ về Hạ Minh. Cậu sinh viên nghèo khó, chân thành, chăm chỉ… đã bước vào thế giới quyền lực của cô một cách đầy bất ngờ. Lần đầu tiên, cô thấy lòng mình bị xao động, một cảm giác vừa tò mò vừa khó chịu xen lẫn.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn rung lên. Cô nhấc máy, giọng điềm tĩnh: “Làm ơn kiểm tra lại tất cả tài liệu cho buổi họp ngày mai. Tôi muốn mọi thứ hoàn hảo.”
Nhưng trong lòng, cô vẫn không thể rời hình bóng Hạ Minh. Ánh mắt của cậu, nụ cười ngượng ngùng, thái độ nghiêm túc và sự bối rối… tất cả khiến cô tự hỏi: “Tại sao mình lại quan tâm đến một người bình thường như vậy?”
Cơn mưa kéo dài, dòng người tan tầm, nhưng Hạ Minh vẫn đứng dưới mái hiên, chờ đợi. Bất chợt, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc – chính là Lâm Tĩnh, bước ra từ tòa nhà, mặc vest đen, tóc búi gọn, tay cầm túi xách. Mưa rơi trên vai cô, làm ướt nhẹ bộ vest trắng tinh, nhưng cô vẫn bước đi với dáng vẻ tự tin, uy nghiêm.
“Cô ấy… đứng trong mưa sao?” Hạ Minh tự nhủ, tim đập nhanh. Cậu vội chạy đến, che ô cho cô.
“Cảm ơn,” Lâm Tĩnh nói, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.
Hạ Minh cúi đầu: “Dạ… để tôi che mưa cho cô.”
Khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa tầm tã, hai người đứng sát nhau dưới một chiếc ô nhỏ. Cậu sinh viên nghèo khó, đôi tay run run nhưng chân thành; cô tổng tài lạnh lùng, quyền lực, nhưng lại có một ánh mắt dịu dàng hiếm thấy. Không khí xung quanh dường như lặng yên, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều.
“Anh… hôm nay làm việc tốt,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng có phần mềm mại hơn bình thường. “Tôi thấy anh xử lý các tình huống khá chuyên nghiệp.”
Hạ Minh đỏ mặt, giọng run run: “Dạ… cảm ơn cô. Tôi… tôi chỉ muốn làm tốt thôi ạ.”
Một cơn gió mạnh thổi qua, làm mưa tạt vào mặt hai người. Hạ Minh vội lấy tay che cho cô, hai bàn tay chạm vào nhau. Khoảnh khắc này khiến cả hai đều hơi sững sờ. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cô, còn cô nhận ra sự chân thành, ngại ngùng nhưng kiên định trong cử chỉ của cậu.
“Anh… vào trong đi, sẽ cảm lạnh đấy,” cô nói, giọng vẫn bình thản nhưng ánh mắt dõi theo từng cử chỉ của cậu.
Hạ Minh gật đầu, kéo cô cùng vào sảnh tòa nhà. Ánh đèn vàng trong sảnh, tiếng mưa rơi ngoài cửa kính, tất cả tạo nên một khung cảnh vừa lãng mạn vừa ấm áp.
Khi vào bên trong, Lâm Tĩnh nhún vai: “Anh… không phải lo lắng nhiều đâu. Tôi có thể tự đi một mình.”
Hạ Minh lúng túng: “Nhưng… tôi… tôi không thể để cô đi trong mưa một mình được.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, cả hai nhìn nhau, trái tim đều nhói lên những cảm xúc khó tả. Một phần là lo lắng, một phần là tò mò, và cũng có phần rung động lạ lùng.
Sau khi Hạ Minh giúp cô ổn định áo mưa, Lâm Tĩnh gật đầu: “Được… hôm nay anh đã giúp tôi. Tôi ghi nhận.”
Hạ Minh mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn còn bồn chồn. Cậu tự nhủ: “Mình phải cố gắng hơn nữa. Không chỉ để hoàn thành công việc, mà còn để cô ấy thấy được sự chân thành và nỗ lực của mình.”
Đêm mưa kéo dài, nhưng cảm giác ấm áp, gần gũi giữa hai người vẫn đọng lại. Lâm Tĩnh, trong căn phòng rộng lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi tại sao trái tim mình lại xao động trước một cậu sinh viên nghèo khó. Còn Hạ Minh, đứng dưới mái hiên, cảm nhận được một sự rung động kỳ lạ, một cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc khi nghĩ đến cô.
Đêm đó, định mệnh lại âm thầm đưa hai con người tưởng như cách xa nhau về địa vị, tuổi tác và thế giới quan đến gần nhau hơn. Giữa mưa, giữa ánh đèn vàng nhạt, giữa những âm thanh của thành phố về đêm, một mối quan hệ mới bắt đầu hình thành – vừa ngọt ngào, vừa đầy thử thách, và cũng đầy rung động.
Hạ Minh trở về ký túc xá, áo ướt sũng nhưng tâm trạng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Đêm mưa này… sẽ mãi là đêm không thể nào quên. Cô ấy… khiến trái tim mình loạn nhịp, nhưng mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.”
Lâm Tĩnh ngồi lại tại bàn làm việc, tay cầm chiếc bút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhận ra rằng mình đã bắt đầu quan tâm đến một người mà trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến: một cậu sinh viên nghèo khó, nhưng đầy chân thành và nghị lực. Một cảm giác lạ lùng, vừa tò mò vừa xao động, đang âm thầm len lỏi trong lòng cô.
Đêm mưa định mệnh khép lại, nhưng dấu ấn mà nó để lại trong lòng cả hai người sẽ không bao giờ phai. Từ đây, mối quan hệ giữa quyền lực và chân thành, giữa lạnh lùng và rung động, giữa giàu sang và nghèo khó, sẽ bắt đầu mở ra một chương mới đầy thử thách và lôi cuốn.