lạnh lùng, nhưng là của anh

Chương 7: Học trò và sếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, thành phố vẫn còn vương lại những giọt mưa đêm qua, đường phố ướt át và bóng người bước đi vội vã. Hạ Minh đứng trước cửa tòa nhà Lâm Gia, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Ngày hôm qua, đêm mưa định mệnh đã để lại trong cậu một cảm giác kỳ lạ: vừa hồi hộp, vừa rộn ràng, vừa lo lắng, nhưng quan trọng nhất, cậu nhận ra mình muốn ở gần cô – Lâm Tĩnh.

Hạ Minh bước vào thang máy, tay nắm chặt dây ba lô. Cậu tự nhủ: “Mình phải nỗ lực. Không chỉ để hoàn thành công việc, mà còn để cô ấy thấy sự chân thành và cố gắng của mình.”

Khi cửa thang máy mở ra tầng 35, Lâm Tĩnh đã đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm như một bức tượng sống. Cô nhìn Hạ Minh, ánh mắt nâu hạt dẻ sắc lạnh nhưng hôm nay dường như ẩn chứa một chút tò mò.

“Anh đến đúng giờ,” cô nói, giọng điềm tĩnh.

Hạ Minh cúi đầu: “Dạ, tôi đến đúng giờ ạ.”

Lâm Tĩnh gật đầu, rồi hướng về bàn làm việc: “Hôm nay anh sẽ trực tiếp làm việc với tôi. Tôi sẽ giao cho anh một nhiệm vụ cụ thể. Đây sẽ là cơ hội để tôi đánh giá năng lực và thái độ của anh.”

Hạ Minh cảm thấy tim mình đập nhanh. Cậu vừa háo hức vừa lo lắng, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… tôi sẵn sàng ạ.”

Cô đưa cho cậu một tập hồ sơ dày cộp, trong đó là các dự án quan trọng sắp tới của công ty. “Anh sẽ phụ trách sắp xếp, phân loại và chuẩn bị báo cáo chi tiết về các dự án này. Tôi muốn tất cả thông tin chính xác và đầy đủ. Nếu anh làm tốt, tôi sẽ cân nhắc giao cho anh những nhiệm vụ quan trọng hơn.”

Hạ Minh gật đầu, mắt sáng lên. “Dạ, tôi sẽ làm hết sức mình.”

Ngày hôm đó, Hạ Minh như trở thành một học trò thực thụ, còn Lâm Tĩnh – người sếp quyền lực – đứng bên quan sát và hướng dẫn. Mỗi khi cậu làm sai một chi tiết nhỏ, cô không giấu được vẻ nghiêm nghị: “Anh cần chú ý hơn. Một sai sót nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến cả dự án.”

Hạ Minh cúi đầu, giọng run run: “Dạ, tôi hiểu. Tôi sẽ sửa ngay.”

Tuy vậy, không khí giữa họ không chỉ căng thẳng. Dần dần, cậu học được cách tổ chức tài liệu, phân loại thông tin và trình bày báo cáo theo đúng chuẩn công ty. Mỗi lần hoàn thành một bước, cậu lại nhận được cái gật đầu thỉnh thoảng của Lâm Tĩnh – một lời khen hiếm hoi nhưng đủ khiến trái tim cậu rộn ràng.

Trong khi đó, Lâm Tĩnh cũng dần nhận ra một điều lạ lùng: Hạ Minh không chỉ chăm chỉ, mà còn rất thông minh. Cậu biết cách hỏi đúng vấn đề, sẵn sàng tiếp thu chỉ dẫn, và đặc biệt, thái độ khiêm tốn khiến cô khó mà không để tâm.

Buổi trưa, Lâm Tĩnh bất ngờ nói: “Anh đi ăn cùng tôi.”

Hạ Minh sững sờ, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Dạ, vâng ạ.”

Trong quán ăn sang trọng gần công ty, không khí giữa họ ban đầu khá im lặng. Hạ Minh lúng túng, tay run run cầm nĩa, trong khi Lâm Tĩnh ăn điềm tĩnh, ánh mắt thỉnh thoảng dõi về phía cậu.

“Anh đã làm việc khá tốt sáng nay,” cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng có phần mềm mại hơn bình thường.

Hạ Minh đỏ mặt, giọng run run: “Dạ… cảm ơn cô ạ. Tôi… tôi chỉ muốn làm tốt công việc thôi ạ.”

Câu nói ấy khiến Lâm Tĩnh thoáng mỉm môi. Cô chưa từng gặp một người vừa chân thành vừa chăm chỉ đến vậy. Có cảm giác, cô muốn dành thời gian để quan sát, để hiểu rõ hơn về cậu sinh viên này.

Chiều đến, Hạ Minh tiếp tục công việc. Cậu phụ trách chuẩn bị báo cáo tổng hợp dự án mới, đồng thời hỗ trợ các nhân viên trong việc phân tích dữ liệu. Mỗi bước cậu thực hiện đều được Lâm Tĩnh theo sát. Cô không can thiệp quá nhiều, nhưng ánh mắt cô tinh tế đến mức cậu có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô trong từng hành động.

Một tình huống bất ngờ xảy ra khi một tập tài liệu quan trọng bị rơi xuống sàn. Hạ Minh vội cúi xuống nhặt, tay hơi run, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Lâm Tĩnh tiến lại gần, giọng điềm tĩnh nhưng không giấu được sự nghiêm khắc: “Anh cần chú ý hơn. Những chi tiết nhỏ quyết định kết quả tổng thể.”

Hạ Minh cúi đầu, giọng run run: “Dạ, tôi sẽ chú ý hơn ạ.”

Khoảnh khắc ấy, hai người đứng sát nhau. Bàn tay cậu run run khi cầm lại tài liệu, ánh mắt chạm vào ánh mắt cô. Một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng cả hai: Hạ Minh vừa lo lắng, vừa muốn chứng minh bản thân; Lâm Tĩnh vừa nghiêm khắc, vừa tò mò về cậu.

Đêm đến, khi công việc khép lại, Hạ Minh đứng dưới mái hiên tòa nhà, nhìn dòng người vội vã bước qua, lòng rộn ràng. Cậu tự nhủ: “Mình phải cố gắng hơn nữa… không chỉ vì công việc, mà còn vì cô ấy. Mình muốn cô ấy tin tưởng và công nhận mình.”

Trong khi đó, Lâm Tĩnh ngồi tại bàn làm việc, tay cầm chiếc bút, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên, mình quan tâm đến một người mà trước đây cô chưa từng để ý: một cậu sinh viên nghèo khó, chân thành, thông minh, và đầy nghị lực. Một cảm giác lạ lùng, vừa tò mò vừa rung động, âm thầm len lỏi trong lòng cô.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng dấu ấn mà nó để lại trong lòng cả hai sẽ không bao giờ phai. Họ đã bước vào một giai đoạn mới: mối quan hệ giữa sếp và học trò, giữa quyền lực và chân thành, bắt đầu phát triển.

Hạ Minh, khi trở về ký túc xá, vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh mỗi khi nhớ lại ánh mắt và nụ cười hiếm hoi của Lâm Tĩnh hôm nay. Cậu biết rằng, con đường phía trước sẽ còn nhiều thử thách, nhưng đồng thời cũng đầy cơ hội để cậu chứng minh bản thân và để trái tim cậu và cô gần nhau hơn.

Lâm Tĩnh, trong căn phòng rộng lớn, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, thở nhẹ. Cô nhận ra rằng Hạ Minh – học trò nhỏ bé, chân thành và mạnh mẽ – đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tâm trí cô, một cảm giác vừa mới lạ, vừa ấm áp, khiến cô khó lòng quay lưng.

Ngày thứ ba của mối quan hệ học trò – sếp kết thúc, nhưng cả hai đều hiểu rằng, từ đây, mọi thứ sẽ không còn như trước. Mỗi ngày trôi qua sẽ là một thử thách, một rung động, và một bước tiến gần hơn trong trái tim nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×