Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 10: Lão Lực Kể Láo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ lợn Láo Lỉnh lấn lúa và lạp xưởng, Lão Lực trở thành “huyền thoại lẹo lưỡi” của làng Lắm Lẽo. Dân làng, thay vì trách lão, lại yêu thích sự hậu đậu đáng yêu của lão. Nghe tin làng tổ chức cuộc thi kể chuyện lúa mạch để chọn người kể chuyện hay nhất, Lão Lực quyết định tham gia, hy vọng gây ấn tượng với cô Lành. Nằm trên giường lót lúa khô, lão lẩm bẩm:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành! Lão sẽ kể chuyện lúa lộng lẫy, làm cô Lành xiêu lòng!

Nhưng lưỡi lão lại líu ngay:

— Lúa lạp xưởng lộng lẫy, lão Lực lạc lối!

Lão thở dài, tự nhủ:

— Lão Lực, mày phải kể chuyện lành lặn, đừng lẹo lưỡi trước làng!

Sáng hôm đó, trời làng Lắm Lẽo rực rỡ, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như cổ vũ. Lão Lực mặc áo lanh sạch, đội mũ lúa, cầm lẵng lúa làm đạo cụ, bước ra sân làng. Sân thi đã đông như hội: cô Lành bày lạp xưởng, lão Lượng ôm lợn Láo, lão Lanh Lẹ làm giám khảo, bác Lão Lập dựng bục lúa, và cậu Lẹ bán lươn đứng xem. Một người mới, chị Lão Lanh, thợ dệt lanh nổi tiếng, cũng tham gia kể chuyện, khiến lão Lực hơi run.

Lão Lanh Lẹ, đứng trên bục, hét lớn:

— Dân làng Lắm Lẽo, thi kể chuyện lúa mạch bắt đầu! Lúa làng lộng lẫy, ai kể hay, làng thưởng lạp xưởng!

Cô Lành vỗ tay, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, kể chuyện lanh lẹ nhé! Lạp xưởng lão Lành ủng hộ lão!

Lão Lực giơ lẵng lúa, tự tin:

— Cô Lành, lão kể chuyện lúa lành lặn, không lẹo lưỡi!

Nhưng lưỡi lão lại buột:

— Lúa lạp xưởng lộng lẫy, lão Lực lạc lối!

Cả sân cười rộ, lão Lượng, ôm lợn Láo, hừ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, đừng lôi lợn lão Lượng vào chuyện! Lợn lão không lộng lẫy!

Lão Lực đỏ mặt, cố chữa:

— Lão Lượng, lão lầm! Lão Lực kể lúa, không lợn!

Chị Lão Lanh, mặc áo lanh sặc sỡ, bước lên đầu tiên, kể chuyện lúa mạch mượt mà:

— Lúa làng Lắm Lẽo lộng lẫy, lanh lẹ dưới nắng, dệt áo lanh lung linh!

Dân làng vỗ tay rần rần. Lão Lực, đứng dưới, lo lắng, lẩm bẩm:

— Lão Lực, lưỡi lão phải lành, không thì thua chị Lão Lanh!

Đến lượt lão, lão bước lên bục, giơ lẵng lúa, hét lớn:

— Dân làng Lắm Lẽo, lúa lộng lẫy, lão Lực kể chuyện lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lúa lợn lộng lẫy, lão Lực lạc láo!

Cả sân cười nghiêng ngả, cô Lành che miệng:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lạp xưởng lão Lành không láo! Kể tiếp đi, lão đáng yêu!

Lão Lực, mồ hôi lấm tấm, cố kể:

— Lúa làng Lắm Lẽo, lớn lao dưới nắng, lộng lẫy như lạp… à, như lòng lão Lực!

Nhưng lưỡi lão lạc lối:

— Lúa lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lầm!

Dân làng ôm bụng cười, lão Lanh Lẹ vỗ tay:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng chuyện lão là linh hồn làng! Kể tiếp, lẹo cũng được!

Lão Lực, được cổ vũ, kể tiếp:

— Lúa làng lành lặn, lão Lực lùa lúa lanh lẹ, làng Lắm Lẽo lung linh!

Nhưng Láo Lỉnh, con lợn của lão, sổng chuồng, chạy lên bục, cọ vào lẵng lúa, làm lúa văng tứ tung. Lão Lực giật mình, hét:

— Láo Lỉnh, lùi lẹ! Lúa làng lành lặn, đừng lấn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Láo Lỉnh lộng lẫy, lùa lúa lạc lối!

Cả sân cười lăn, lão Lượng quát:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn lão láo lỉnh! Đừng lôi lợn lão Lượng vào, lợn lão không lộng lẫy!

Lão Lực, ôm Láo Lỉnh, cố chữa:

— Lão Lượng, lão lầm! Láo Lỉnh lão Lực lanh lẹ, lùa lúa lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lợn lão Lượng lộng lẫy, lúa lão lạc láo!

Lão Lượng trợn mắt, xách gậy:

— Lão Lực, lưỡi láo lếu! Lợn lão Lượng không lộng lẫy, lùa lợn lão về!

Cô Lành chạy lên, đưa lão Lực khăn lau mồ hôi:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn láo lỉnh, nhưng chuyện lão vui lắm! Ăn lạp xưởng lão Lành, kể tiếp đi!

Lão Lực cắn lạp xưởng, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!

Cô Lành che miệng, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão khen lạp xưởng hay khen lão Lành hả?

Dân làng cười nghiêng ngả, bác Lão Lập vỗ tay:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợp lúa lão Lập cũng thua! Chuyện lão lộng lẫy, kể tiếp!

Lão Lực, được cổ vũ, đứng thẳng, hét:

— Lúa làng Lắm Lẽo lộng lẫy, lão Lực kể chuyện lành lặn, lòng lão lung linh!

Lần này, lão nói đúng, dân làng vỗ tay rần rần. Nhưng nhìn cô Lành cười, lão lại líu:

— Lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lòng lão lạc lầm!

Cả sân lại cười rộ, lão Lanh Lẹ công bố:

— Chị Lão Lanh kể hay, nhưng lão Lực lẹo lưỡi, là linh hồn thi! Làng Lắm Lẽo thưởng lão lạp xưởng!

Lão Lực, ôm lẵng lúa và lạp xưởng, về nhà, lẩm bẩm:

— Lưỡi lão lẹo, nhưng làng thích, cô Lành cười. Lão sẽ luyện, kể chuyện lành lặn!

Tối đó, ở quán trà lão Lanh Lẹ, dân làng tụ tập kể chuyện lẹo lưỡi của lão Lực. Cậu Lẹ cười:

— Lão Lực kể láo, lúa lộn lạp xưởng! Lươn lão Lẹ cũng thua!

Cô Lành, bưng đĩa lạp xưởng, gật đầu:

— Lão Lực lẹo lưỡi, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão! Lão đáng yêu lắm!

Lão Lượng, ôm lợn Láo, phì cười:

— Lão Lực lẹo, lợn lão Lượng được khen lộng lẫy, cũng đáng!

Bác Lão Lập vỗ tay:

— Lão Lực lẹo lưỡi, lợp lúa lão Lập thua! Chuyện lão là linh hồn làng!

Lão Lanh Lẹ nhấp trà, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng làng Lắm Lẽo yêu lão! Kể chuyện lẹo, lão cứ lẹo!

Lão Lực, đứng ngoài cửa, nghe được, lòng lâng lâng. Lão bước vào, giơ lẵng lúa:

— Cả làng, lúa lão Lực lành lặn, lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lão lẹo nhưng lão lành!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lạp xưởng lẹo lành, lúa lão lạc lối!

Cả quán cười rộ, lão Lanh Lẹ vỗ vai:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão là linh hồn làng Lắm Lẽo! Kể chuyện tiếp, lẹo cũng được!

Lão Lực cười toe, về nhà, ôm Láo Lỉnh, tự nhủ:

— Lưỡi lão lẹo, nhưng làng thích, cô Lành cười. Lão sẽ luyện, kể chuyện lành lặn, để cô Lành xiêu lòng!

Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Lạp xưởng lộng lẫy, lúa làng lạc lối…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.