Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 11: Lão Lực Lạc Lối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ lợn Láo Lỉnh gây rối ở lễ làng, Lão Lực quyết định nghỉ ngơi vài ngày để tránh tiếng cười của dân làng Lắm Lẽo. Lão nghĩ, nếu lùa lợn không thành, lão sẽ đi rừng tìm lá lúa đặc biệt để làm quà tặng cô Lành, hy vọng làm nàng xiêu lòng. Nằm trên giường lót lúa khô, lão lẩm bẩm:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành! Lão sẽ tìm lá lúa lộng lẫy, tặng cô Lành, không lẹo lưỡi!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lá lạp xưởng lộng lẫy, lão lạc lối!

Lão thở dài, tự nhủ:

— Lão Lực, mày phải lành lặn, đừng lẹo trong rừng!

Sáng sớm, trời làng Lắm Lẽo mờ sương, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như đang trêu lão. Lão Lực mặc áo lanh, đội mũ lúa, cầm lẵng lúa nhỏ, bước vào rừng Lờ Lững cạnh làng. Rừng rậm rạp, lá lúa hoang mọc xanh um, nhưng lão Lực, hậu đậu như thường lệ, đi lạc lối ngay. Lão hét lớn:

— Lá lúa lộng lẫy, lão Lực tìm lành lặn!

Nhưng lưỡi lão líu:

— Lá lợn lộng lẫy, lão Lực lạc lầm!

Lão đi mãi, chân lấm lem bùn, bụng đói meo. Đột nhiên, lão nghe tiếng sột soạt, rồi một ông lão râu dài, mặc áo lá lúa, xuất hiện. Đó là lão Lang Lợn, người sống trong rừng, nổi tiếng nuôi lợn hoang và nói chuyện lanh lẹ. Lão Lang Lợn nhìn lão Lực, giọng sang sảng:

— Lão là ai, lạc lối trong rừng lão Lang Lợn? Lúa lão lành lặn, hay lão lùa lợn lạc?

Lão Lực, mừng rỡ gặp người, giơ lẵng lúa:

— Lão Lang Lợn, lão Lực đây! Lão tìm lá lúa lộng lẫy, không lùa lợn! Lúa lão lành lặn, lão lạc lối thôi!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lá lợn lộng lẫy, lão Lực lùa lạc!

Lão Lang Lợn ôm bụng cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo lộng lẫy! Lúa không lợn, lão nói lộn lạo! Lão lạc lối, lão Lang Lợn chỉ đường, nhưng kể lão nghe, lão làm gì trong rừng?

Lão Lực, mồ hôi lấm tấm, cố chữa:

— Lão Lang Lợn, lão lầm! Lão Lực tìm lá lúa tặng cô Lành, lạp xưởng lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lạp xưởng láo lỉnh, lòng lão lạc lối!

Lão Lang Lợn cười nghiêng ngả, râu rung lên:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo là linh hồn rừng! Lạp xưởng lộng lẫy, lão thích cô Lành hả? Lão Lang Lợn giúp lão tìm lá lúa, nhưng lưỡi lão lẹo, lão chịu nổi không?

Lão Lực gật đầu, hào hứng:

— Lão Lang Lợn, lão giúp lão, lão Lực lành lặn! Lá lúa lộng lẫy, lão tặng cô Lành!

Lão Lang Lợn dẫn lão Lực qua rừng, chỉ vào đám lá lúa hoang xanh mướt. Lão Lực hái đầy lẵng, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:

— Lá lúa lộng lẫy, lạp xưởng lung linh!

Lão Lang Lợn cười lớn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lạp xưởng làng Lắm Lẽo nổi tiếng rồi! Lão về làng, lão Lang Lợn chỉ đường, nhưng lưỡi lão lẹo, làng chắc cười lăn!

Lão Lực, ôm lẵng lá lúa, theo lão Lang Lợn ra khỏi rừng. Về đến làng Lắm Lẽo, lão chạy thẳng đến sạp lạp xưởng của cô Lành. Cô Lành, đang bán lạp xưởng, thấy lão lấm lem, cười:

— Lão Lực, lão lạc rừng hả? Lúa lão lành, lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lão mang gì đây?

Lão Lực giơ lẵng lá lúa, cố nói trôi chảy:

— Cô Lành, lão tìm lá lúa lộng lẫy tặng cô, lòng lão lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lá lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!

Cô Lành ôm bụng cười, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lá lúa lộng lẫy, nhưng lạp xưởng lão Lành không lẹo! Lão lạc rừng, lão kể lão nghe!

Lão Lực, đỏ mặt, kể:

— Cô Lành, lão gặp lão Lang Lợn trong rừng, lão chỉ đường, lão tìm lá lúa lành lặn!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lão Lang Lợn lộng lẫy, lùa lão Lực lạc lối!

Cô Lành cười nghiêng ngả, đưa lão miếng lạp xưởng:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão Lang Lợn chắc cười lăn! Ăn lạp xưởng lão Lành, đỡ lúng túng!

Lão Lực cắn lạp xưởng, lòng lâng lâng, nhưng lưỡi lại buột:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lầm!

Cô Lành che miệng, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão đáng yêu. Lá lúa lộng lẫy, lão Lành giữ đây!

Lão Lực, vui như lễ, chạy đến quán trà lão Lanh Lẹ, kể chuyện lạc rừng. Lão Lanh Lẹ, nhấp trà, thấy lão bước vào, cười lớn:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo lạc rừng hả? Lão Lang Lợn có chịu nổi lưỡi lão không?

Lão Lực giơ lẵng lá lúa:

— Thầy Lanh Lẹ, lão gặp lão Lang Lợn, lão chỉ đường, lão tìm lá lúa lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lão Lang Lợn lộng lẫy, lùa lá lạp xưởng!

Cả quán cười rộ, lão Lượng, ôm lợn Láo, hừ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, đừng lôi lợn lão Lượng vào! Lợn lão không lộng lẫy!

Lão Lực cố chữa:

— Lão Lượng, lão lầm! Lão Lực nói lá lúa, không lợn!

Nhưng lưỡi lão lại lạc:

— Lợn lão Lượng lộng lẫy, lá lão lạc lối!

Lão Lượng trợn mắt, nhưng rồi phì cười:

— Lão Lực, lưỡi láo lếu! Lợn lão Lượng được lão khen lộng lẫy, cũng đáng!

Bác Lão Lập, thợ lợp lúa, vỗ tay:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợp lúa lão Lập cũng thua! Lão lạc rừng, lùa lá lộng lẫy, làng Lắm Lẽo tự hào!

Cậu Lẹ, bán lươn, cười lớn:

— Lão Lực lẹo lưỡi, lươn lão Lẹ thua! Lão Lang Lợn chắc cười lăn vì lão!

Lão Lanh Lẹ vỗ vai:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão là linh hồn làng! Lão lạc rừng, lùa lá lộng lẫy, làng Lắm Lẽo thích lão!

Lão Lực cười toe, giơ lẵng lá lúa:

— Cả làng, lá lúa lão Lực lành lặn, lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lão lẹo nhưng lão lành!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lạp xưởng lẹo lành, lá lão lạc lối!

Cả quán cười nghiêng ngả, cô Lành, từ góc quán, cười:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lá lúa lộng lẫy, lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão!

Lão Lực về nhà, ôm lẵng lá lúa, tự nhủ:

— Lưỡi lão lẹo, lạc rừng lộn lạo, nhưng cô Lành cười, làng thích. Lão sẽ luyện, lùa lời lành lặn!

Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Láp xưởng lộng lẫy, lá lúa lạc lối…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.