Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 3: Lớp Luyện Lưỡi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ lùm xùm với lão Lượng, Lão Lực quyết tâm sửa cái lưỡi lẹo của mình. Lão nằm trên giường lót lúa khô, ngẫm nghĩ cả đêm, tự nhủ:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo là lão lầm to! Phải luyện lưỡi, không thì cả làng cười lão tới Tết!

Sáng hôm sau, trời làng Lắm Lẽo trong xanh, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như đang giễu lão. Lão Lực mặc áo lanh sạch sẽ, vác theo lẵng lúa nhỏ làm quà, chạy thẳng đến nhà lão Lão Lanh Lẹ, người nổi tiếng dạy lẹo lưỡi cho cả làng. Lão Lanh Lẹ mở lớp luyện lưỡi ở sân nhà, nơi dân làng tụ tập để học cách nói lanh lẹ, không líu lo như Lão Lực.

Lão Lực gõ cổng nhà lão Lanh Lẹ, giọng run run:

— Thầy Lanh Lẹ, lão Lực đây! Lão muốn học lưỡi lanh, không lẹo nữa!

Lão Lanh Lẹ, với mái tóc lòa xòa và nụ cười lém lỉnh, mở cổng, nhìn lão Lực từ đầu đến chân:

— Lão Lực, lưỡi lão là lưỡi lộng lẫy nhất làng! Lão muốn học, nhưng lão chịu được không? Lớp lão Lanh Lẹ nghiêm lắm!

Lão Lực gật đầu lia lịa, giơ lẵng lúa:

— Thầy, lúa lão Lực lành lặn, lão tặng thầy! Lão chịu được, chỉ cần lưỡi lão đừng lẹo!

Lão Lanh Lẹ cười lớn, nhận lẵng lúa, vỗ vai lão Lực:

— Được, lão Lực! Vào lớp đi, nhưng lưỡi lão lẹo, đừng làm lớp lão lộn!

Sân nhà lão Lanh Lẹ đã đông kín học viên, từ cô Lành bán lạp xưởng, cậu Lẹ bán lươn, đến bác Lão Lùn nuôi lợn. Ai cũng muốn luyện lưỡi để nói chuyện lanh lẹ, không lầm lẫn như Lão Lực. Lão Lanh Lẹ đứng giữa sân, tay cầm cây lúa làm gậy chỉ huy, hét lớn:

— Cả lớp, lặp lại: “Lúa lành lặn, lợn lớn lao, làng Lắm Lẽo lộng lẫy!”

Cả lớp đồng thanh, giọng vang vang. Lão Lực, đứng cuối hàng, hít sâu, cố lặp lại:

— Lúa lợn lành lớn, làng lẹo lộng láo!

Cả lớp quay lại, ôm bụng cười lăn. Cô Lành che miệng, mắt lấp lánh:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo thật! Lúa lợn gì mà lộn lạo thế?

Lão Lực đỏ mặt, gãi đầu:

— Cô Lành, lão không cố ý! Lưỡi lão lạc lối, lão luyện liền!

Lão Lanh Lẹ lắc đầu, nhưng mắt lấp lánh thích thú:

— Lão Lực, lưỡi lão là linh hồn lớp! Thôi, thử lại: “Lúa lành lặn, không lộn lợn.”

Lão Lực tập trung, môi mím chặt, nhưng lại buột miệng:

— Lúa lộn lành, lợn không láo!

Cả lớp cười nghiêng ngả, cậu Lẹ trêu:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lươn lão Lẹ cũng thua!

Lão Lanh Lẹ vỗ tay, ra hiệu im lặng:

— Lão Lực, lão đừng lo! Lưỡi lẹo là tài lẻ. Lão cứ luyện, lão Lanh Lẹ sẽ làm lưỡi lão lanh lẹ. Thử câu này: “Làng Lắm Lẽo, lúa lộng lẫy.”

Lão Lực hít một hơi, mắt nhắm nghiền:

— Làng Lắm Lẹo, lúa lợn lẫy lộng!

Cả lớp lại cười rộ, bác Lão Lùn la lên:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lợn lão Lùn bị lôi vào rồi!

Lão Lanh Lẹ, dù nghiêm khắc, cũng phì cười:

— Lão Lực, lưỡi lão là lưỡi lươn lẹ nhất làng! Thôi, lão lên bảng, lão Lanh Lẹ dạy riêng.

Lão Lực rón rén bước lên, đứng trước cả lớp, mặt đỏ như lạp xưởng. Lão Lanh Lẹ đưa cho lão một tờ giấy, ghi câu: “Lúa lành lặn, lợn lớn lao, lão Lực lanh lẹ.” Lão Lanh Lẹ nói:

— Lão Lực, đọc to, chậm rãi. Lưỡi lão phải lành!

Lão Lực cầm giấy, run run, đọc:

— Lúa lành… lợn láo… à không, lúa lận, lợn lớn… lão Lực lẹo lưỡi!

Cả lớp cười lăn, cô Lành vỗ tay:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão cố gắng đáng yêu lắm!

Lão Lực ngượng, nhưng lòng ấm áp vì lời khen của cô Lành. Lão Lanh Lẹ lắc đầu, nhưng giọng dịu đi:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành. Thôi, lão ngồi xuống, lão Lanh Lẹ sẽ dạy lão từ từ.

Lớp học tiếp tục, lão Lanh Lẹ cho cả lớp luyện câu mới: “Lạp xưởng lộng lẫy, lúa lành lặn.” Lão Lực, quyết không bỏ cuộc, đứng dậy, hét lớn:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lúa lợn lành láo!

Cô Lành bật cười, giơ rổ lạp xưởng:

— Lão Lực, lạp xưởng lão Lành không láo đâu! Lão ăn thử, luyện lưỡi cho lành!

Cả lớp cười nghiêng ngả, lão Lực cầm miếng lạp xưởng, cắn một miếng, lẩm bẩm:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối…

Lão Lanh Lẹ vỗ tay, kết thúc buổi học:

— Cả lớp, lưỡi lẹo hay không, làng Lắm Lẽo vẫn lộng lẫy! Lão Lực, lão cố lên, lưỡi lão là linh hồn làng!

Lão Lực về nhà, ôm lẵng lúa, lòng vừa vui vừa lo. Lão tự nhủ:

— Lưỡi lão lẹo, nhưng lão Lanh Lẹ nói đúng, lẹo là linh hồn! Lão sẽ luyện, để lùa lời lành lặn!

Tối đó, cả làng tụ tập ở quán trà lão Lanh Lẹ, kể lại chuyện lưỡi lẹo của Lão Lực. Cô Lành, ngồi góc quán, cười nói với cậu Lẹ:

— Lão Lực lẹo lưỡi, nhưng lão cố gắng đáng yêu. Lạp xưởng lão Lành bán chạy, nhờ lão lẹo đấy!

Cậu Lẹ gật gù:

— Lão Lực lẹo, nhưng làng Lắm Lẽo thiếu lão là thiếu cười!

Lão Lực, đứng ngoài cửa quán, nghe được, lòng lâng lâng. Lão bước vào, giơ lẵng lúa:

— Cả làng, lúa lão Lực lành lặn, ai muốn lão lẹo lưỡi thêm không?

Cả quán cười rộ, lão Lanh Lẹ vỗ vai:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão là linh hồn làng Lắm Lẽo!

Lão Lực cười toe, nhưng lưỡi lại líu:

— Lúa làng lộng lẫy, lão Lực lẹo lanh!

Cả quán lại cười nghiêng ngả, lão Lực gãi đầu, nghĩ thầm:

— Lưỡi lão lẹo, nhưng làng thích, lão cứ lẹo! Mai lão luyện tiếp, để lùa lời lành lặn, nhất là trước cô Lành!


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.