Lão Làng Lắm Lẽo Lưỡi

Chương 5: Lão Lực Làm Lớn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau lễ hội làng Lắm Lẽo, Lão Lực trở thành tâm điểm bàn tán với cái lưỡi lẹo “lộng lẫy”. Dân làng, thay vì chê, lại thấy lão là linh hồn của mọi cuộc vui. Nhưng Lão Lực, nằm trên giường lót lúa khô, ngẫm nghĩ: bán lúa mạch mãi mà chẳng giàu, đã đến lúc lão phải làm lớn. Lão lẩm bẩm:

— Lão Lực, lúa lành lặn, nhưng lão phải lùa lợn để làm lớn! Lợn làng Lắm Lẽo lộng lẫy, lão sẽ lùa lợn, làm giàu!

Sáng sớm, trời làng Lắm Lẽo mát mẻ, gió lùa qua đồng lúa lắc lư như cổ vũ. Lão Lực mặc áo lanh, đội mũ lúa, chạy đến nhà lão Lượng, người nuôi lợn nổi tiếng nhất làng. Lão gõ cổng, giọng hào hứng:

— Lão Lượng! Lão Lực đây! Lão muốn mua lợn, lùa lợn làm lớn!

Lão Lượng, đang cho lợn ăn, tay ôm con lợn Láo, cau mày:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lão lùa lợn nổi không? Lợn lão Lượng là lợn quý, không phải lợn lẹo!

Lão Lực giơ lẵng lúa mạch, cười toe:

— Lão Lượng, lúa lão Lực lành lặn, lão đổi lúa lấy lợn! Lão lùa lợn lanh lẹ, không lẹo lưỡi!

Lão Lượng hừ một tiếng, nhưng thấy lẵng lúa đầy ắp, gật đầu:

— Được, lão Lực! Lão chọn lợn đi, nhưng đừng gọi lợn lão Lượng là lợn lộng lẫy nữa!

Lão Lực bước vào chuồng, mắt lấp lánh. Nhưng lão hậu đậu, nhìn lợn lùn lẫn lợn lớn, lầm tưởng chúng giống nhau. Lão chỉ đại:

— Lão Lượng, lão cho lão Lực lợn lùn lẫn lợn lớn, lão lùa hết!

Lão Lượng trợn mắt:

— Lão Lực, lợn lùn lẹ lỏi, lợn lớn lề mề! Lão lùa lẫn lộn, lão chịu nổi không?

Lão Lực gật đầu, tự tin:

— Lão Lượng, lão Lực lanh lẹ, lùa lợn lành lặn!

Lão Lượng lắc đầu, giao cho lão Lực ba con lợn lùn và hai con lợn lớn, rồi dặn:

— Lão Lực, lùa cẩn thận, lợn lão Lượng quý lắm!

Lão Lực dắt lợn về, lòng phấn khởi. Lão dựng chuồng lúa khô cạnh nhà, thả lợn vào, hét lớn:

— Lợn lùa lão Lực, lão sẽ làm lớn! Làng Lắm Lẽo, lão Lực lộng lẫy!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lợn lùa lộng lẫy, lão Lực lạc lối!

Đúng lúc đó, cô Lành đi ngang qua, tay xách rổ lạp xưởng. Thấy lão Lực dắt lợn, cô cười:

— Lão Lực, lão lùa lợn hả? Lưỡi lão lẹo, lợn lão lùa nổi không?

Lão Lực đỏ mặt, cố nói cho trôi:

— Cô Lành, lợn lão Lực lành lặn, lão lùa lanh lẹ! Lạp xưởng lão Lành lộng lẫy, lão mua một ít nhé?

Cô Lành cười khúc khích, đưa lão miếng lạp xưởng:

— Lão Lực, lạp xưởng lão Lành không lẹo! Lão lùa lợn, nhớ cẩn thận, đừng lộn lạo!

Lão Lực gật đầu, cắn lạp xưởng, lòng lâng lâng. Nhưng buổi chiều, rắc rối bắt đầu. Lão mở chuồng, định lùa lợn ra đồng ăn cỏ. Lợn lùn, lẹ lỏi, chạy vèo vèo. Lợn lớn, lề mề, lững lờ như đi dạo. Lão Lực hét:

— Lợn lùn, lùi lại! Lợn lớn, lùa lẹ!

Nhưng lưỡi lão líu:

— Lợn lớn lùn lẹ, lùa lão Lực lạc!

Lợn lùn chạy tứ tung, lao vào đồng lúa, giẫm nát mấy luống lúa mạch của lão. Lợn lớn đứng yên, gặm cỏ lề mề. Lão Lực chạy theo, mồ hôi nhễ nhại, hét:

— Lợn lùn, lùi lẹ! Lúa lão Lực lành lặn, đừng lấn!

Nhưng lợn lùn chẳng nghe, chạy thẳng vào vườn rau lão Lượng. Lão Lượng, đang tưới rau, thấy lợn phá phách, gầm lên:

— Lão Lực, lợn lão lùa lạc, lấn vườn lão Lượng! Lưỡi lão lẹo, lùa lợn cũng lẹo!

Lão Lực, lấm lem bùn, chạy tới, ôm con lợn lùn, thở hổn hển:

— Lão Lượng, lão lầm! Lợn lão Lực… à, lợn lão Lượng lùa lạc, lão xin lỗi!

Lão Lượng trợn mắt:

— Lão Lực, lợn lão, không phải lợn lão Lượng! Lưỡi lão láo lếu, lùa lợn lộn lạo!

Lão Lực lúng túng, ôm lợn lùn, cố chữa:

— Lão Lượng, lúa lão Lực lành, lão đền! Lợn lão… à, lợn lùa lanh lẹ!

Nhưng lưỡi lão lại líu:

— Lợn lão Lượng lộng lẫy, lùa lão Lực lạc lối!

Lão Lượng tức đỏ mặt, xách gậy đuổi:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, lùa lão Lượng lồng lộn! Lùa lợn về, đừng lấn vườn nữa!

Lão Lực ôm lợn lùn, chạy về, lấm lem bùn. Lợn lớn vẫn lề mề sau lưng, kêu ủn ỉn như cười nhạo. Lão Lực thở hổn hển, lẩm bẩm:

— Lưỡi lão lẹo, lùa lợn cũng lẹo! Lão Lực, mày làm lớn kiểu này, làng cười lăn!

Đúng lúc đó, lão Lanh Lẹ đi ngang qua, thấy lão Lực lấm lem, cười lớn:

— Lão Lực, lùa lợn lộng lẫy hả? Lưỡi lão lẹo, lợn lão cũng lẹo theo!

Lão Lực gãi đầu, ngượng:

— Thầy Lanh Lẹ, lợn lùn lẹ lỏi, lợn lớn lề mề, lão lùa lộn lạo! Lão làm lớn, nhưng lúa lão lấm lem rồi!

Lão Lanh Lẹ vỗ vai, an ủi:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lòng lão lành. Lùa lợn không dễ, lão luyện lẹ lỏi đi!

Cô Lành, từ sạp lạp xưởng gần đó, chạy tới, đưa lão Lực khăn lau bùn:

— Lão Lực, lùa lợn lấm lem hả? Lạp xưởng lão Lành lành lặn, lão ăn đi, đỡ lúng túng!

Lão Lực cầm khăn, nhìn cô Lành, lòng lâng lâng, buột miệng:

— Lạp xưởng lộng lẫy, lòng lão lạc lối!

Cô Lành cười khúc khích:

— Lão Lực, lưỡi lão lẹo, nhưng lão lùa lợn đáng yêu. Lần sau, lùa cẩn thận, đừng lấn vườn lão Lượng!

Lão Lực gật đầu, dắt lợn về chuồng, lòng quyết tâm:

— Lão Lực, mày phải lùa lợn lanh lẹ, không lẹo nữa!

Tối đó, ở quán trà lão Lanh Lẹ, dân làng tụ tập, kể chuyện lùa lợn lộn lạo của lão Lực. Cậu Lẹ cười:

— Lão Lực lùa lợn, lấn vườn lão Lượng, lưỡi lẹo lộng lẫy!

Cô Lành gật đầu:

— Lão Lực lẹo, nhưng lạp xưởng lão Lành bán chạy nhờ lão!

Lão Lượng, dù còn hậm hực, cũng phì cười:

— Lão Lực lẹo, nhưng lợn lão Lượng được khen lộng lẫy, cũng đáng!

Lão Lực, đứng ngoài cửa, nghe được, lòng vui như lễ. Lão tự nhủ:

— Lưỡi lão lẹo, lùa lợn lộn, nhưng làng Lắm Lẽo thích. Lão sẽ luyện, lùa lợn lanh lẹ, làm lớn thật!

Nhưng trong giấc mơ, lão vẫn líu lo: “Lợn lùa lộng lẫy, lúa làng lạc lối…”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.