Ngày hôm đó, không khí trong dinh thự Lục gia trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết. An Hạ tránh mặt Thẩm Quân suốt cả ngày, nhưng mỗi lần đi qua hành lang, mùi hương gỗ trầm quen thuộc của anh ta như một lời nhắc nhở nóng bỏng về điều đã xảy ra. Cô tự nhủ phải quên đi khoảnh khắc lén lút đó, nhưng cái nhiệt độ cơ thể anh ta truyền sang cô, sự thấu hiểu trong ánh mắt và nụ hôn vô hình kia đã găm sâu vào tâm trí, khiến cô bứt rứt.
Chiều tối, Lục Kiên trở về. Hương nước hoa quý phái và lạnh lùng của anh ta lập tức lấn át mọi thứ khác trong không khí. Anh ta bước vào, mang theo vẻ bận rộn và quyền lực thường thấy. Khi anh ta khoác tay lên vai An Hạ, cô cảm thấy sự khác biệt rõ rệt: vòng tay Lục Kiên mang tính kiểm soát và sở hữu, không phải sự giải phóng đầy nguy hiểm mà Thẩm Quân đã mang lại.
"Em có vẻ hơi căng thẳng," Lục Kiên nhận xét, giọng nói không chứa đựng sự quan tâm sâu sắc, mà chỉ là sự đánh giá đối với một món đồ quý giá.
"Không, em chỉ hơi mệt thôi," An Hạ trả lời, cố gắng duy trì nụ cười hoàn hảo.
Bữa tối diễn ra dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy. Lục Kiên ngồi đối diện, còn Thẩm Quân ngồi bên phải An Hạ. Bàn ăn rộng, nhưng khoảng cách giữa cô và Thẩm Quân dường như bị thu hẹp lại một cách vô hình.
Lục Kiên kể về hợp đồng thành công, về những khoản lợi nhuận khổng lồ, và An Hạ đóng vai người lắng nghe ngoan ngoãn. Thẩm Quân, người luôn giữ im lặng, đột nhiên lên tiếng khi Lục Kiên nhắc đến một chuyến công tác sắp tới.
"Kiên, cậu nên dành nhiều thời gian hơn cho vị hôn thê của mình," Thẩm Quân nói, chất giọng trầm thấp, nhưng ẩn chứa sự mỉa mai sắc lạnh. Anh ta không nhìn Lục Kiên, mà nhìn thẳng vào An Hạ.
Lục Kiên nhếch môi cười, "Cậu không hiểu. Công việc là ưu tiên. An Hạ hiểu điều đó. Cô ấy không phải là loại phụ nữ phiền phức."
Ánh mắt Thẩm Quân khóa chặt lấy An Hạ, như muốn hỏi cô: Cô có thực sự không phiền phức không? Cô có thực sự chấp nhận sự cô đơn này không?
An Hạ cảm thấy nóng rực dưới ánh mắt đó. Cô cắn môi, đặt nĩa xuống. Tiếng nĩa chạm vào đĩa sứ tạo ra một âm thanh sắc lạnh, thu hút sự chú ý của cả hai người đàn ông.
"Tôi không phiền phức," cô nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh. "Tôi hoàn toàn ủng hộ công việc của Kiên."
"Thấy chưa, Quân?" Lục Kiên cười đắc thắng.
Thẩm Quân chỉ nhếch mép, không nói gì thêm, nhưng anh ta đưa tay ra, lấy chai rượu vang và rót thêm cho cô. Khoảnh khắc anh ta cúi người, mùi hương da thịt ấm áp và hương gỗ trầm lại ập đến, bao phủ lấy hương nước hoa quý phái của Lục Kiên. Anh ta cố ý phá vỡ rào cản, và An Hạ cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ ấm áp từ cánh tay anh ta đang lướt qua vai cô.
Sau bữa tối, Lục Kiên yêu cầu An Hạ đi cùng anh ta lên phòng làm việc để "trao đổi một số giấy tờ." Đó là cách Lục Kiên thường thể hiện sự sở hữu và kiểm soát của mình trước mặt người khác.
Trên phòng làm việc, Lục Kiên đẩy An Hạ vào góc tường, hôn cô một cách mạnh mẽ nhưng hời hợt, như một hành động đánh dấu lãnh thổ.
"Đừng để Thẩm Quân xen vào những việc không phải của cậu ta," Lục Kiên lạnh lùng ra lệnh, hơi thở của anh ta vương mùi rượu mạnh và quyền lực.
An Hạ né tránh nụ hôn, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể cô. "Anh đang nói gì vậy?"
"Tôi thấy ánh mắt của cậu ta nhìn em. Đàn ông biết rõ điều đó có nghĩa là gì. Em là của tôi, An Hạ. Đừng bao giờ quên."
Lời nói đó làm An Hạ cảm thấy bị xúc phạm, nhưng cô lại không thể phản kháng. Cô chỉ biết im lặng.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Âm thanh dứt khoát, mạnh mẽ, không cần chờ đợi.
"Vào đi!" Lục Kiên cau mày.
Thẩm Quân bước vào, tay cầm một tập hồ sơ. Anh ta hoàn toàn phớt lờ An Hạ đang đứng sát tường và Lục Kiên đang tỏ vẻ giận dữ.
"Tài liệu này cậu cần ký ngay, trước khi chuyến bay ngày mai cất cánh," Thẩm Quân nói, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự thách thức bí ẩn.
An Hạ thở phào nhẹ nhõm, coi sự xuất hiện của Thẩm Quân như một cứu tinh.
Khi Lục Kiên cúi xuống ký tên, Thẩm Quân đưa ánh mắt quay lại nhìn An Hạ. Anh ta khẽ nhếch mép, một nụ cười đầy cám dỗ, như muốn nói: Anh thấy chưa? Tôi là người giải thoát cô khỏi sự kiểm soát của hắn.
Và rồi, Thẩm Quân làm một hành động không ngờ. Anh ta cúi xuống, nhặt chiếc bút bị rơi của Lục Kiên, và khi đứng thẳng dậy, anh ta đã cố tình để tay anh ta chạm vào tay An Hạ. Lần chạm này kéo dài hơn một giây. Nhiệt độ nóng rực từ ngón tay anh ta truyền thẳng vào tay cô. An Hạ thấy toàn thân bủn rủn, tiếng tim đập hỗn loạn lại vang lên trong lồng ngực. Cô vội vàng rút tay lại, gương mặt đỏ bừng.
"Cảm ơn em," Thẩm Quân nói, nhưng ánh mắt anh ta chỉ nhìn vào sự hoảng loạn và cám dỗ vừa bị anh ta khơi dậy trong cô.
Lục Kiên không hề nhận ra sự trao đổi thân mật chỉ diễn ra trong tích tắc đó. Khi Thẩm Quân bước ra, mang theo tập hồ sơ và mùi hương ám ảnh, An Hạ vẫn đứng đó, cơ thể nóng rực và run rẩy.
Cô biết, Thẩm Quân không chỉ là bạn của vị hôn phu. Anh ta là cơn ác mộng ngọt ngào, là lửa mà cô đang khao khát được cháy cùng. Và anh ta đang dụ dỗ cô, từng chút một, ra khỏi chiếc lồng vàng do Lục Kiên tạo ra.