Sau bữa tối đầy căng thẳng, Lục Kiên lên đường bay đi công tác gấp, để lại An Hạ một mình trong dinh thự rộng lớn, cùng với sự hiện diện ám ảnh của Thẩm Quân. Sự vắng mặt của Lục Kiên là một sự giải thoát đầy nguy hiểm, mở ra một không gian cho những điều cấm kỵ.
Đã nửa đêm. An Hạ không tài nào ngủ được. Cảm giác nóng rực từ cái chạm tay lúc chiều của Thẩm Quân vẫn chưa nguôi ngoai. Cô quyết định xuống tầng hầm, nơi có hồ bơi nước ấm được thiết kế riêng biệt và kín đáo, để bơi vài vòng, hy vọng sự vận động sẽ giúp cô lấy lại lý trí.
Hồ bơi được thắp sáng bằng ánh đèn xanh nhạt dưới đáy, tạo nên một không gian hư ảo. An Hạ mặc bộ đồ bơi kín đáo, lặng lẽ thả mình vào làn nước ấm. Sự ấm áp của nước bao bọc lấy cơ thể cô, mang lại cảm giác bình yên tạm thời. Cô bơi vài vòng nhanh chóng, cảm nhận sự mệt mỏi thể chất dần lấn át sự bồn chồn trong tâm trí.
Khi cô đang nghỉ ngơi bên thành hồ, bỗng tiếng bước chân nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên trên sàn đá cẩm thạch. An Hạ giật mình, ngẩng đầu lên.
Thẩm Quân đứng đó. Anh ta mặc chiếc quần bơi tối màu, trần nửa trên, khoe trọn cơ thể săn chắc đã được cô nhìn thấy thoáng qua sáng nay. Ánh đèn hồ bơi phản chiếu trên làn da rám nắng và những giọt nước còn vương lại trên ngực anh ta, tạo nên một hình ảnh gợi cảm đến nghẹt thở. Mùi hương bạc hà và gỗ trầm mạnh mẽ hơn khi anh ta vừa tắm xong, lan tỏa trong không khí ẩm ướt của hồ bơi.
"Tôi không nghĩ cô lại thích bơi vào giờ này," Thẩm Quân nói, giọng trầm thấp.
"Tôi... không ngủ được," An Hạ lắp bắp. Cô vội vàng lui vào trong nước, cố gắng che giấu sự bối rối.
Thẩm Quân bước lại gần thành hồ, cúi xuống, ánh mắt thấu hiểu và cám dỗ hơn bao giờ hết. "Tôi cũng vậy. Căn phòng trống vắng thường khiến người ta cảm thấy khó ngủ."
An Hạ biết anh ta đang ám chỉ sự vắng mặt của Lục Kiên. Cô cố gắng thay đổi chủ đề. "Anh không ngủ được cũng vì công việc sao?"
"Không. Tôi không thể ngủ khi biết có thứ gì đó đang âm ỉ cháy ở gần tôi," anh ta trả lời, lời nói mơ hồ nhưng chứa đầy sự khiêu khích.
Anh ta không ngần ngại, lặng lẽ trượt mình xuống hồ bơi. Nước hồ bơi ấm áp giờ đây dường như nóng rực hơn khi anh ta tiến lại gần. Anh ta bơi chậm rãi, như một thợ săn đang tiếp cận con mồi, cho đến khi chỉ còn cách An Hạ vài bước.
"Cô bơi giỏi hơn tôi nghĩ," anh ta thì thầm.
An Hạ cảm thấy tim mình đập hỗn loạn, âm thanh đó dường như muốn thoát ra khỏi lồng ngực. Sự gần gũi trong làn nước ấm áp này xóa nhòa mọi rào cản về trang phục và lễ giáo. Cô thấy mình không thể rời mắt khỏi nhiệt độ cơ thể anh ta tỏa ra.
"Tôi học bơi từ nhỏ," cô nói, giọng khàn đặc.
Thẩm Quân khẽ cười, một nụ cười cám dỗ chết người. Anh ta đưa tay ra, nhẹ nhàng giữ lấy tay cô, lòng bàn tay anh ta ấm áp và mạnh mẽ. Làn da ướt át của họ chạm vào nhau.
"Nếu không ngủ được, tôi có thể dạy cô một cách để giải tỏa căng thẳng," anh ta nói, giọng nói thì thầm, chỉ đủ để hai người nghe thấy.
Anh ta kéo cô lại gần hơn. Cô không phản kháng, sự khát khao giải phóng trong cô đã chiến thắng lý trí. Cô cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ta gần kề. Cô nhắm mắt lại.
"Đừng sợ hãi sự khao khát của mình, An Hạ. Đừng luôn sống vì khuôn phép của người khác," anh ta nhẹ nhàng nói, lời nói mang tính thao túng và giải thoát đồng thời.
Anh ta dùng lực nhẹ nhàng kéo cô áp sát vào thành hồ. Cơ thể An Hạ nóng rực và mềm nhũn dưới sự chiếm hữu đó. Anh ta cúi đầu xuống, không hôn môi cô, nhưng môi anh chạm vào xương quai xanh của cô, nơi đang bị nhiệt độ từ nước và từ cơ thể anh làm cho nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Một tiếng rên khẽ và yếu ớt thoát ra từ cổ họng cô. Âm thanh đó bị nước hồ bơi và không gian kín nuốt chửng, nhưng nó lại là tiếng xác nhận cho sự đầu hàng của cô.
Thẩm Quân lùi lại, ánh mắt anh ta lóe lên sự thỏa mãn chiến thắng. Anh ta buông tay cô ra, nhưng sự sở hữu vẫn còn vương vấn trong không khí.
"Ngủ ngon, An Hạ," anh ta thì thầm, bơi vụt đi, để lại cô một mình trong hồ bơi.
An Hạ nằm đó, cơ thể nóng rực và run rẩy. Làn nước ấm giờ đây trở nên lạnh buốt. Cô biết, cô đã vượt qua ranh giới. Sự thân mật vô hình trong hồ bơi đêm nay là bằng chứng cho sự cám dỗ không thể cưỡng lại của Thẩm Quân, và cô, nàng dâu ngoan, đã chấp nhận trở thành con mồi tự nguyện của anh ta.