Sau đêm ở hồ bơi, sự căng thẳng giữa An Hạ và Thẩm Quân không hề giảm bớt, mà trái lại, nó đã chuyển thành một mật mã bí mật giữa hai người. An Hạ tránh nhìn vào mắt anh ta, nhưng mỗi khi Thẩm Quân xuất hiện, cô đều cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên.
Ba ngày trôi qua, Thẩm Quân dường như trở nên chuyên nghiệp và lạnh lùng hơn, tập trung vào công việc trong thư viện riêng. Anh ta không có bất kỳ hành động gợi cảm nào nữa, nhưng sự im lặng và khoảng cách này lại càng khiến An Hạ khát khao được chạm vào nguy hiểm đó. Cô cảm thấy cô đơn và bị ràng buộc hơn bao giờ hết dưới mái nhà của vị hôn phu vắng mặt.
Chiều hôm đó, An Hạ đang kiểm tra hòm thư cá nhân. Giữa những thiệp mời dạ hội và thư từ công việc, cô thấy một chiếc phong bì màu đen tuyền, không dán tem, được kẹp dưới một cuốn tạp chí.
Cô mở phong bì. Bên trong là một tấm thẻ kim loại đen mờ, không có logo hay chữ viết, ngoại trừ một dòng địa chỉ được khắc bằng chữ cái La Mã đơn giản, và một giờ giấc: 22:00, tối nay.
Ngay lúc đó, Thẩm Quân bước ra khỏi thư viện, trên người anh ta là bộ vest đen hoàn hảo, mái tóc được chải gọn gàng, toát lên vẻ bí ẩn và quyền lực. Hương gỗ trầm và bạc hà lần này hòa quyện với mùi da thuộc mới, tạo nên một sự cám dỗ tinh vi.
Ánh mắt anh ta lướt qua cô, dừng lại ở tấm thẻ đen trên tay cô, rồi nhếch mép cười nhẹ. Nụ cười đó là lời xác nhận cô đang chờ đợi.
"Tối nay tôi có việc phải ra ngoài. Cô dâu tương lai có cần tôi giúp gì không?" anh ta hỏi một cách lịch sự, nhưng giọng nói trầm thấp lại chứa đựng một lời mời gọi bí mật.
An Hạ nắm chặt tấm thẻ, cảm thấy tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Cô biết, anh ta đang chờ đợi câu trả lời của cô.
"Tôi... Tôi cũng có một buổi hẹn với một người bạn. Nhưng tôi không thể lái xe," cô nói dối một cách khó khăn.
"Thật trùng hợp. Tôi có thể đưa cô đi. Đổi lại, cô phải hứa không hỏi bất cứ điều gì," Thẩm Quân đáp, ánh mắt anh ta đầy thử thách.
"Tôi hứa," An Hạ thì thầm. Cô biết, đây là cánh cửa để bước ra khỏi chiếc lồng vàng này. Cô đã chấp nhận dấn thân vào bóng tối mà anh ta đại diện.
Đúng 10 giờ tối, chiếc xe hơi thể thao màu đen của Thẩm Quân lướt đi trong màn đêm. An Hạ ngồi bên cạnh, mặc một chiếc váy nhung đen xẻ cao, khác hoàn toàn với hình ảnh nàng dâu ngoan thường ngày. Lục Kiên không bao giờ cho phép cô mặc trang phục táo bạo như vậy. Mùi hương của Thẩm Quân gần gũi và mạnh mẽ trong không gian hẹp của xe, khiến cô cảm thấy nóng rực và hồi hộp.
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kính, không có biển hiệu. Thẩm Quân đưa cô đi qua một cánh cửa gỗ sẫm màu, nơi có một người bảo vệ cao lớn cúi chào anh ta.
Bên trong là một thế giới hoàn toàn khác. Âm thanh nhạc Jazz quyến rũ, tiếng cười nói bí ẩn và hương rượu mạnh nồng nàn hòa quyện vào nhau. Ánh sáng mờ ảo, huyền bí, chỉ đủ để thấy những đường cong cơ thể ẩn hiện trong bóng tối. Đây là Hộp Đêm Bí Mật của giới thượng lưu, nơi các quy tắc xã hội bị dỡ bỏ.
Thẩm Quân nắm nhẹ lấy eo An Hạ, dẫn cô đi qua đám đông. Sự chiếm hữu này công khai, nhưng lại ẩn giấu trong bóng tối, tạo ra một kích thích tội lỗi.
"Đây là nơi người ta giải phóng bản thân, An Hạ. Không có Kiên, không có gia tộc. Chỉ có thực tại và khát khao," anh ta thì thầm, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô.
Anh ta dẫn cô đến một quầy bar kín đáo. Anh ta gọi hai ly rượu có màu hổ phách đậm. Nhiệt độ của ly rượu lạnh buốt tương phản với sự nóng rực trong máu cô.
"Uống đi," anh ta đưa ly cho cô. "Cảm nhận sự tự do."
An Hạ nhấp một ngụm. Chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng, lập tức xua tan đi sự sợ hãi cuối cùng. Cô nhìn vào mắt Thẩm Quân. Trong bóng tối, ánh mắt anh ta sâu thẳm và cám dỗ, không còn vẻ lạnh lùng như trước.
"Anh không sợ Lục Kiên biết sao?" An Hạ hỏi, âm thanh của cô lạc đi trong tiếng nhạc.
Thẩm Quân cười khẩy, đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve môi cô, nơi vẫn còn vương hương rượu nồng.
"Cậu ta đang ở cách chúng ta hàng ngàn dặm. Và dù có ở đây, cậu ta cũng không thể chạm vào cô," anh ta nói, giọng điệu đầy thách thức và sự thống trị.
Anh ta kéo cô lại gần hơn. Cô cảm nhận được hơi thở dồn dập và mùi da thịt ấm áp của anh ta. Mối quan hệ của họ không chỉ còn là sự cám dỗ, mà là một sự đồng lõa bí mật, đầy nguy hiểm và kích thích.
Thẩm Quân cúi xuống. Lần này, không phải là xương quai xanh hay khóe miệng. Môi anh ta áp sát môi cô, nhưng chỉ là một cái chạm nhẹ, mơn trớn, kéo dài. Đó là một nụ hôn gợi cảm đến nghẹt thở, một lời hứa hẹn về những điều cấm kỵ đang chờ đợi họ trong bóng tối.
"Đây là luật lệ của nơi này, An Hạ," anh ta thì thầm vào nụ hôn. "Không có sự kiềm chế."
An Hạ nhắm mắt lại. Lần này, cô không chạy trốn. Cô đáp lại nụ hôn. Nhiệt độ cơ thể họ bùng lên, hòa quyện với hương rượu vang và ánh đèn mờ ảo. Cô đã chính thức bước vào cái bẫy của Thẩm Quân, nơi cô có thể là chính mình: một người phụ nữ khát khao sự giải phóng và chiếm hữu mãnh liệt.