lén lút với chị dâu

Chương 10:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố tin nhắn đêm khuya, sự tránh né giữa Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt đạt đến đỉnh điểm. Họ gần như không chạm mặt nhau, và chỉ giao tiếp qua những tờ giấy nhớ dán trên tủ lạnh. Cả hai đều muốn sự căng thẳng này chấm dứt.

Chiều thứ Sáu, Vy có một buổi tiệc từ thiện quan trọng mà cô phải tham dự cùng với đối tác kinh doanh của Khải. Đây là một sự kiện cô bắt buộc phải xuất hiện với tư cách phu nhân, và nó đòi hỏi sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Vy dành gần một tiếng đồng hồ để trang điểm và làm tóc. Cô chọn một chiếc đầm lụa dài màu xanh ngọc bích, thiết kế ôm vừa vặn cơ thể, với phần lưng hở tinh tế. Chiếc váy không quá phô trương, nhưng chất liệu lụa mỏng và mềm mại khiến mỗi cử động của cô đều trở nên quyến rũ một cách tự nhiên.

Vy bước ra khỏi phòng, xuống tầng trệt. Cô cần lấy chiếc ví cầm tay và chìa khóa xe.

Lâm Tuấn Kiệt đang ngồi ở phòng khách, làm việc trên laptop. Anh đeo tai nghe, hoàn toàn tập trung. Anh đã cố tình về sớm hơn hôm nay, để tránh về quá muộn như đêm qua.

Vy đi qua phòng khách, cố gắng đi thật nhẹ nhàng. Nhưng chiếc đầm lụa, khi chạm vào không khí, phát ra một tiếng xào xạc rất khẽ.

Kiệt, vốn đang tập trung cao độ, bất giác bị tiếng động đó thu hút. Anh tháo tai nghe ra và ngước lên nhìn.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt anh chạm phải hình ảnh của Vy.

Anh sững sờ.

Ánh đèn từ đèn chùm pha lê hắt xuống, làm chiếc đầm lụa phản chiếu ánh sáng, ôm lấy những đường cong mềm mại của Vy. Khuôn mặt cô được trang điểm tinh tế, mái tóc búi cao thanh lịch để lộ chiếc cổ thon dài. Vy trông không còn là chị dâu dịu dàng và gượng gạo thường ngày nữa, mà là một quý cô lộng lẫy và đầy hấp lực.

Kiệt quên mất mọi ranh giới, mọi sự cố chấp. Anh nhìn cô với một sự ngưỡng mộ hoàn toàn không che giấu. Ánh mắt anh lướt dọc theo tấm lưng trần duyên dáng, sau đó dừng lại ở gương mặt cô.

“Chị dâu…” Anh buột miệng thốt ra, giọng anh khàn đặc và đầy vẻ bàng hoàng.

Vy giật mình vì tiếng gọi đó. Cô quay lại, thấy ánh mắt Kiệt đang dán chặt vào mình. Cô cảm thấy má nóng bừng, nhưng lần này không phải vì xấu hổ mà vì sự chú ý mãnh liệt và thân mật đến từ anh.

“Có chuyện gì vậy, Kiệt?” Vy hỏi, cố giữ bình tĩnh.

Kiệt đứng dậy, bước đến gần cô, dường như mất kiểm soát về khoảng cách. Anh dừng lại cách cô chưa đầy một cánh tay.

“Chị… chị thật sự rất đẹp,” anh nói khẽ, gần như là một lời tự thú hơn là một lời khen. “Chiếc váy này hợp với chị vô cùng. Nó… nó làm chị khác hẳn.”

Lời khen của anh không hoa mỹ, nhưng lại chân thật và mạnh mẽ đến mức làm rung động Vy. Sự ngưỡng mộ không lời trong mắt anh đã phá vỡ mọi bức tường phòng vệ của cô.

“Cảm ơn em,” Vy thì thầm, cô cảm thấy đầu óc mình choáng váng vì sự gần gũi và căng thẳng đột ngột này.

Kiệt nhận ra mình đã quá giới hạn. Anh vội vàng lùi lại một bước, ánh mắt trở nên bối rối và tội lỗi ngay lập tức. Anh đã quên mất mình là ai, và cô là ai.

“Em… em xin lỗi. Em đã quá lời.” Anh nói, cố gắng tìm lại vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Không sao.” Vy cũng lùi lại. Cô vội vàng cầm lấy ví và chìa khóa. “Chị đi đây. Chị sẽ về muộn.”

“Vâng. Chị đi cẩn thận.”

Vy quay lưng bước đi, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt Kiệt vẫn dán chặt vào bóng lưng cô. Cô có cảm giác anh đang hối hận về lời khen ngợi đó, nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy một niềm vui thầm kín vì sự chú ý đó.

Kiệt đứng lặng một lúc lâu sau khi cánh cửa đóng lại. Chiếc đầm lụa đã đi khuất, nhưng hình ảnh Vy trong chiếc váy đó vẫn ám ảnh tâm trí anh. Lời khen ngợi buột miệng kia không chỉ là sự ngưỡng mộ vẻ đẹp, mà còn là sự thừa nhận về sự hấp dẫn không thể chối cãi của cô.

Anh biết, anh đã phản bội Khải một lần nữa. Không phải bằng hành động, mà bằng ánh mắt và cảm xúc chân thật nhất của mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×