lén lút với chị dâu

Chương 11:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kiện chiếc đầm lụa đã tạo ra một lớp xúc cảm mới lên mối quan hệ vốn đã hỗn loạn giữa Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt. Lời khen ngợi của Kiệt, dù vội vàng và sau đó là sự hối hận, đã gieo vào lòng Vy một sự kích thích và tự tin lạ lùng, đồng thời đẩy sự giằng xé trong Kiệt lên đến cực điểm. Anh cảm thấy như mình đang mất dần kiểm soát.

Hai ngày sau, sự căng thẳng tích tụ cuối cùng cũng tìm được lối thoát, không phải qua sự thân mật mà qua một cuộc cãi vã vô lý.

Vy đang cố gắng lắp ráp một chiếc kệ sách nhỏ ở phòng làm việc của Khải. Chiếc kệ này là món đồ mà Khải đã đặt mua từ lâu nhưng chưa có thời gian lắp. Vy muốn hoàn thành nó trước khi anh về.

Cô loay hoay mãi không vặn chặt được một con vít. Cô cố gắng dùng lực, nhưng lại vô tình làm rơi chiếc tuốc nơ vít, tạo ra một tiếng động lớn trên sàn gỗ.

Kiệt đang làm việc ở phòng khách. Anh lập tức đứng dậy, vẻ mặt cáu kỉnh.

“Chị dâu đang làm gì vậy? Sao lại ồn ào thế?” Kiệt bước vào phòng làm việc, giọng anh gay gắt hơn bình thường.

Vy cảm thấy bị xúc phạm. Cô đang cố gắng làm việc nhà cho chồng.

“Chị đang lắp kệ sách cho anh Khải. Sao em phải lớn tiếng vậy?”

“Chị không thấy là bây giờ đã gần tối rồi sao? Chị có thể làm hỏng sàn nhà. Để đó đi, em sẽ lắp.” Kiệt nói, anh tiến đến gần chiếc kệ, gần như giật lấy các dụng cụ khỏi tay cô.

“Không cần em giúp! Chị tự làm được!” Vy bực bội đẩy tay anh ra. “Em lúc nào cũng nghĩ chị không làm được cái gì! Em lúc nào cũng muốn kiểm soát mọi thứ xung quanh chị!”

Đây không còn là về chiếc kệ hay tiếng ồn nữa. Đây là sự giải tỏa của những cảm xúc bị dồn nén.

Kiệt khựng lại. Ánh mắt anh tối sầm lại, đầy sự phẫn nộ và thất vọng.

“Chị nói gì? Em kiểm soát chị?” Kiệt cười khẩy, một nụ cười đầy cay đắng. “Chị nên tự hỏi tại sao chị lại phải tự mình làm những việc này vào lúc này! Anh Khải đâu?”

Câu hỏi của Kiệt như một cú đánh thẳng vào nỗi đau của Vy. Cô biết anh đang ám chỉ sự vắng mặt của Khải, sự cô đơn của cô.

“Anh Khải bận công việc!” Vy lớn tiếng, giọng cô nghẹn lại. “Đó là công việc của anh ấy! Anh ấy làm tất cả vì gia đình này!”

“Vì gia đình? Hay vì lương tâm của anh ấy?” Kiệt buột miệng nói ra những lời độc địa mà anh đã kìm nén bấy lâu. “Chị dâu, chị có bao giờ nghĩ rằng anh ấy ở lại đó quá lâu không? Anh ấy sợ hậu quả của sự vắng mặt đó. Anh ấy sợ cảm xúc của chị! Anh ấy sợ chị thay lòng!”

Lời buộc tội của Kiệt không chỉ nhắm vào Khải, mà còn là một lời tự thú về những nỗi sợ hãi và mong muốn của chính anh. Anh sợ Vy thay lòng, và anh sợ chính anh sẽ là người thay thế vị trí đó.

Vy sững sờ. Cô chưa bao giờ thấy Kiệt mất bình tĩnh đến mức này. Nước mắt cô bắt đầu trào ra.

“Em im đi! Em không có quyền nói về cuộc hôn nhân của chị!” Vy hét lên trong nước mắt. “Em chỉ là em trai của anh ấy! Em phải tôn trọng!”

“Tôn trọng?” Kiệt tiến lại gần cô, ánh mắt anh bùng cháy sự giằng xé. “Em đang tôn trọng đến mức sắp phát điên rồi đây! Chị không hiểu sao? Em nhìn thấy chị cô đơn, em nhìn thấy chị buồn bã, và em không thể làm gì được vì em là thằng em chồng khốn nạn này!”

Anh đột ngột dừng lại, cúi gằm mặt xuống. Hơi thở anh gấp gáp, anh đang cố gắng lấy lại quyền kiểm soát bản thân. Anh đã nói quá nhiều, để lộ quá nhiều.

Vy đứng đó, hoàn toàn sụp đổ. Những lời buộc tội ngầm và sự thổ lộ nửa vời của Kiệt đã phơi bày sự thật trần trụi về những gì đang xảy ra giữa họ.

Kiệt là người đầu tiên lùi bước. Anh quay lưng lại, đi ra khỏi phòng.

“Em xin lỗi,” anh nói khẽ, giọng anh chứa đầy sự hối hận và tội lỗi. “Em đã không nên nói những lời đó.”

Anh đóng sập cánh cửa phòng làm việc lại.

Vy ngã khuỵu xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cô biết, cuộc cãi vã này không phải về chiếc kệ. Nó là về sự cấm kỵ mà họ đang cố gắng đấu tranh.

Sự thân mật của cuộc cãi vã này còn nguy hiểm hơn những cái chạm. Nó đã cho phép họ phơi bày tâm hồn trần trụi của mình, những khao khát và tội lỗi không thể nói thành lời. Và giờ đây, cả hai đều bị cảm giác tội lỗi và sợ hãi giày vò.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×