lén lút với chị dâu

Chương 12:


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cuộc cãi vã dữ dội, sự im lặng bao trùm căn nhà lại càng trở nên nặng nề hơn. Cả Thẩm Hạ Vy và Lâm Tuấn Kiệt đều cảm thấy kiệt sức vì đã để lộ quá nhiều cảm xúc cấm kỵ. Họ tránh mặt nhau suốt hai ngày, chỉ giao tiếp bằng những cử chỉ vô hồn.

Đêm thứ Bảy, trời đổ mưa lớn, gió rít qua cửa sổ tạo nên một âm thanh bi thương. Sự cô đơn và cảm giác tội lỗi quá lớn khiến Vy không thể ngủ được. Cô quyết định xuống bếp, tìm chút gì đó để làm dịu thần kinh.

Cô thấy một chai rượu vang đỏ chưa khui trong tủ. Vy lấy ra hai chiếc ly, rót một chút rượu cho mình. Cô ngồi xuống bàn ăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu trên mặt đường ướt.

Vài phút sau, Kiệt bước xuống. Anh đã nghe thấy tiếng động. Anh mặc quần áo ngủ đơn giản, mái tóc còn hơi rối. Nhìn thấy Vy đang uống rượu một mình trong bóng tối, anh dừng lại.

“Chị dâu. Chị không ngủ sao?”

“Em cũng vậy mà, Kiệt.” Vy mỉm cười nhạt. “Em có muốn uống một chút không? Uống một mình thì buồn.”

Kiệt lưỡng lự. Anh biết uống rượu lúc này là nguy hiểm, nhưng anh cũng không thể chịu đựng thêm sự căng thẳng này. Anh gật đầu.

Vy đưa ly rượu còn lại cho anh. “Chỉ một chút thôi. Để dễ ngủ.”

Cả hai ngồi đối diện nhau qua bàn ăn, giữa họ là ánh nến nhỏ và hai ly rượu vang đỏ. Họ uống chậm rãi, không nói nhiều. Hơi men ấm nóng nhanh chóng lan tỏa, làm dịu đi sự phòng thủ lý trí.

“Em xin lỗi về hôm trước,” Kiệt khẽ lên tiếng, giọng anh trầm và chân thành. “Em đã nói quá lời, chị dâu. Em không có quyền phán xét cuộc sống của anh Khải.”

“Chị cũng xin lỗi,” Vy đáp, nhìn vào ly rượu. “Chị cũng đã nói những lời không hay. Chị biết em lo lắng cho anh Khải.”

Sự thành thật này, dưới tác dụng của hơi men, lại là một dạng cám dỗ khác. Nó tạo ra một sự gần gũi và thấu hiểu mà họ chưa từng có.

“Em chỉ là… đôi khi em thấy chị quá cô đơn,” Kiệt nói tiếp, ánh mắt anh nhìn sâu vào Vy, đầy vẻ thương xót và xao lòng. “Anh Khải yêu chị, nhưng anh ấy không biết cách thể hiện.”

“Anh ấy có cách thể hiện của riêng mình,” Vy đáp, nhưng giọng cô lại thiếu đi sự kiên quyết. Cô nâng ly, uống cạn.

Kiệt cũng uống cạn ly của mình, rồi rót thêm cho cả hai. Sự im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa rơi và tiếng thở của hai người.

“Em nhớ anh Khải không?” Vy hỏi bỗng.

“Tất nhiên là có. Anh ấy là người anh tốt nhất của em.” Kiệt đáp. “Nhưng… em cũng không thể ngừng nghĩ đến những điều khác.”

Anh đặt ly rượu xuống, tạo ra một tiếng động nhỏ. Anh đứng dậy, bước đến bên cạnh Vy.

“Chị dâu,” Kiệt gọi, giọng anh nồng nàn và khẩn thiết hơn bao giờ hết. Anh cúi người xuống, ánh mắt cháy bỏng nhìn thẳng vào mắt cô. “Em đã cố gắng hết sức để kìm nén. Nhưng em không thể.”

Hơi thở nồng nàn mùi rượu và bạc hà của anh phả vào mặt cô. Vy cảm thấy máu dồn lên não, toàn thân cô tê dại. Cô biết, anh đang sắp làm điều cấm kỵ nhất.

Kiệt đưa tay lên, chậm rãi và run rẩy chạm vào má Vy. Cái chạm này không còn là vô tình hay ép buộc, mà là một sự thừa nhận về khao khát của anh. Anh nhẹ nhàng nghiêng đầu, tiến sát về phía cô.

Vy cảm nhận được hơi ấm và sự hấp dẫn không thể chối từ đó. Cô nhắm mắt lại.

Nhưng đúng lúc môi Kiệt sắp chạm vào môi cô, một sự hoảng loạn tột độ ập đến Vy. Hình ảnh Lâm Tuấn Khải chợt hiện ra trong đầu cô, cùng với lời hứa về cuộc hôn nhân của họ.

Vy mở choàng mắt, dồn hết sức lực đẩy mạnh Kiệt ra.

“Đừng!” Vy hét lên, giọng cô vỡ òa trong sự sợ hãi. “Không được! Em là chị dâu của em!”

Sự phản kháng đột ngột của Vy như một gáo nước lạnh tạt vào Kiệt. Anh lùi lại ngay lập tức, khuôn mặt anh tái mét vì sốc và hối hận.

“Chị dâu… Em…” Anh không thể nói thành lời. Anh đã vượt qua ranh giới cuối cùng.

Vy đứng dậy, lùi ra xa anh. Cô ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình.

“Em lên phòng đi. Chị không muốn thấy em nữa.” Giọng cô run rẩy, nhưng mang đầy sự quyết liệt.

Kiệt không dám nhìn cô lần nữa. Anh cúi gằm mặt, quay lưng lại và chạy lên cầu thang, như thể đang chạy trốn khỏi tội lỗi vừa gây ra.

Vy gục xuống bàn, thở dốc. Cô đã cứu vãn được ranh giới cuối cùng, nhưng cô biết, sự thật về tình cảm của Kiệt, và cả sự chấp nhận thoáng qua của chính cô, đã khiến mọi thứ trở nên không thể cứu vãn được nữa.

Trong đêm mưa đó, hai ly rượu vang đỏ vẫn nằm trên bàn, như một minh chứng cho khoảnh khắc cám dỗ tột độ và sự kìm nén đau đớn vừa diễn ra.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×