Buổi chiều hôm đó trôi qua trong sự hỗn loạn và choáng váng. Minh Nguyệt, Thư ký cấp cao lạnh lùng, đã thực hiện mọi mệnh lệnh của Khắc Niệm một cách nhanh chóng và hiệu quả. An Chi được đưa đến một căn hộ áp mái sang trọng, nằm ngay phía trên văn phòng Tổng Giám đốc. Nơi đây không khác gì một phòng giam kim loại xa hoa, nơi cô hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của Khắc Niệm. Minh Nguyệt giao cho cô một chiếc vali hành lý mới, bên trong chứa đầy quần áo đắt tiền và trang sức lộng lẫy, tất cả đều là hàng hiệu cao cấp.
"Tổng Giám đốc đã chuẩn bị tất cả. Tối nay là bữa tiệc của Tập đoàn K&N với đối tác từ Hong Kong. Cô phải xuất hiện thật hoàn hảo." Minh Nguyệt đưa An Chi một chiếc váy dạ hội màu đỏ rượu, cúp ngực, xẻ tà cao táo bạo. An Chi nhìn chiếc váy và cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại. Cô chưa bao giờ mặc thứ gì hở hang và nổi bật đến vậy. Cô thắc mắc, vị trí thư ký có cần phải khoa trương đến mức này không, nhưng Minh Nguyệt đã chặn đứng ý nghĩ đó: "Vị trí của cô bây giờ không phải là thư ký bình thường. Cô là người ở bên cạnh Tổng Giám đốc. Hãy nhớ Quy tắc số 1: Luôn trong trạng thái khiến anh ấy muốn chiếm hữu. Tổng Giám đốc không thích sự tầm thường. Cô không phải là An Chi của phòng Marketing nữa. Cô là An Chi của Khắc Niệm."
Câu nói đó như một nhát dao khắc sâu vào tâm trí An Chi. Cô buộc phải chấp nhận sự biến đổi này. Đây là cái giá phải trả cho mạng sống mà cô đã cứu.
Hai giờ sau, An Chi nhìn mình trong gương. Lớp trang điểm tinh tế làm nổi bật đôi mắt to tròn và chiếc mũi cao thanh thoát. Chiếc váy đỏ tôn lên những đường cong kín đáo nhưng quyến rũ, đặc biệt là xương quai xanh và đôi chân thon dài ẩn sau đường xẻ tà. Cô trông giống như một đóa hồng dại, vừa thuần khiết vừa rực rỡ một cách nguy hiểm. Minh Nguyệt khẽ gật đầu hài lòng: "Hoàn hảo. Tổng Giám đốc đang đợi cô ở sảnh riêng. Đừng để anh ấy đợi lâu."
Khắc Niệm đứng ở sảnh riêng, mặc một bộ lễ phục màu đen sang trọng, hoàn hảo đến từng chi tiết. Khi anh ta quay lại, ánh mắt sắc lạnh của anh ta lướt qua cơ thể An Chi. Ánh nhìn đó không còn là sự lạnh lùng của văn phòng, mà là một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội, mang theo sự ngưỡng mộ và dã tâm.
"Cô đến muộn một phút, An Chi." Giọng nói trầm ấm đó mang sức nặng của sự trừng phạt.
"Tôi xin lỗi, Tổng Giám đốc."
Khắc Niệm tiến đến, anh ta không nói gì, chỉ đưa tay ra. Ngón tay thô ráp của anh ta vuốt nhẹ chiếc dây chuyền kim cương trên cổ cô, rồi từ từ trượt xuống vai trần. "Váy đẹp. Tôi thích màu đỏ. Nó rất hợp với sự thuần khiết ẩn sâu bên trong cô." Anh ta nghiêng đầu, thì thầm. "Đêm nay, cô phải giữ cho đôi mắt mình luôn hướng về tôi. Tôi không thích bất kỳ ánh mắt dơ bẩn nào nhìn chằm chằm vào những thứ thuộc về tôi." Anh ta nhấn mạnh hai từ cuối cùng, đầy uy quyền. Khắc Niệm dùng tay nắm lấy eo cô, kéo cô lại gần. An Chi ngửi thấy mùi nước hoa nam tính, mạnh mẽ, và cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ lòng bàn tay anh ta. Tư thế này hoàn toàn công khai, không chút che giấu.
Khi họ bước vào phòng tiệc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía họ. Khắc Niệm, vốn là tâm điểm của mọi sự chú ý, nay lại càng nổi bật hơn khi đi cùng một người phụ nữ xinh đẹp, bí ẩn và quyến rũ trong chiếc váy đỏ rực. Khắc Niệm giới thiệu An Chi với các đối tác lớn, không phải là "Thư ký An Chi" mà là "Cộng sự thân cận của tôi." Cách anh ta nhìn cô, cách anh ta siết chặt tay cô mỗi khi có người đàn ông khác cố gắng bắt chuyện, đều thể hiện một sự chiếm hữu không thể che giấu. Mọi người đều hiểu rằng, cô gái này không đơn thuần là nhân viên.
An Chi cố gắng duy trì nụ cười chuyên nghiệp, nhưng cô cảm thấy ngột ngạt. Cô nhận ra một điều đáng sợ: Khắc Niệm cố tình đặt cô vào vị trí này, công khai cô như một vật phẩm cao cấp để tăng thêm sức hút và quyền lực của anh ta.
Sau vài ly rượu vang, An Chi cảm thấy cơ thể mình nóng ran. Cô xin phép Khắc Niệm ra ngoài hành lang thoáng khí.
Vừa bước ra khỏi phòng tiệc, cô đã bị một lực mạnh kéo vào góc tối, nơi ánh sáng hành lang không thể chạm tới.
"An Chi... cô nghĩ cô có thể trốn đi đâu?"
Giọng Khắc Niệm khàn khàn, trầm thấp và đầy dục vọng. Anh ta ép cô vào tường đá cẩm thạch mát lạnh. Mùi rượu vang và nước hoa mạnh mẽ của anh ta bao trùm lấy cô. "Tổng Giám đốc... Anh làm gì vậy? Chúng ta đang ở công ty." An Chi hoảng hốt, chống tay lên ngực anh ta, nhưng lực tay cô yếu ớt vô vọng.
"Công ty? Cả cái tòa nhà này, cả cái thành phố này, đều là của tôi. Cô nghĩ ai có thể làm gì được tôi?" Khắc Niệm cười khẩy, ánh mắt anh ta lấp lánh nguy hiểm. "Tôi không thích nhìn những gã đàn ông tham lam đó nhìn cô chằm chằm, nhất là khi họ đang tưởng tượng những điều hư hỏng với thứ đã thuộc về tôi."
Tay anh ta trượt xuống lưng cô, kéo khóa chiếc váy đỏ xuống một chút, để lộ ra đường cong mềm mại của lưng. "Anh đã nói... cô phải giữ lửa trong mắt anh. Nhưng nhìn cô lúc này, An Chi, cô đang đốt cháy tất cả sự lý trí cuối cùng của tôi."
"Anh đang làm tôi sợ..." An Chi thì thầm, cô run rẩy vì sợ hãi và vì cảm giác kích thích mãnh liệt cô chưa từng biết đến.
"Sợ? Tốt. Cô phải sợ tôi. Sợ đến mức chỉ cần tôi gọi, cô sẽ phải run rẩy chạy đến bên tôi."
Khắc Niệm cúi xuống, không cho cô cơ hội phản kháng. Đó là một nụ hôn của sự chiếm đoạt, của quyền lực và khao khát. Anh ta cắn nhẹ lên môi cô, rồi dùng lưỡi mạnh mẽ cuốn lấy cô, như muốn hút cạn hơi thở và linh hồn cô. Hơi thở anh ta gấp gáp và nóng bỏng, mang theo vị rượu vang chát và sự bá đạo không thể chống cự.
An Chi hoàn toàn bị động, bị nghiền nát dưới sức mạnh tuyệt đối của anh ta. Mọi sự kháng cự của cô tan chảy trong sự kích thích dữ dội. Đầu óc cô trống rỗng, cô chỉ biết bám víu vào vai anh ta, cố gắng giữ thăng bằng.
Khi anh ta buông ra, đôi môi cô sưng tấy và đỏ mọng. Anh ta nhìn cô, ánh mắt đen đặc như muốn nuốt chửng cô.
"Nhớ kỹ, An Chi. Đây là dấu ấn của sự sở hữu. Cô là của tôi. Mạng sống, công việc, và cả... thân thể này. Đừng quên đêm nay, cô sẽ ngủ ở tầng trên, ngay dưới chân tôi. Và tôi có chìa khóa."
Anh ta chỉnh lại chiếc váy bị xộc xệch của cô một cách chậm rãi, dùng ngón tay cái lau vết son môi bị nhòe trên má cô, hành động đó vừa thô bạo lại vừa dịu dàng một cách quái đản.
"Về phòng đi. Tắm rửa sạch sẽ và đợi tôi. Bữa tiệc chính chỉ mới bắt đầu thôi."
An Chi không nói được một lời. Cô quay người, bước đi lảo đảo, trái tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô biết, đêm nay, cô sẽ phải trả cái món nợ mạng sống đó bằng tất cả những gì cô có.